Đông Nhi có một bài hát tên là "Nhớ mãi nụ cười xinh" |
Lâu rồi không viết lách gì cả, nên cũng muốn viết lách đôi chút để lấy lại cảm giác viết lách. Hoặc, có thể nghĩ là "để chữa lành" cũng được. Tùy độc giả nghĩ.
Dạo này tác giả của bài viết này, rất hay gặp phải những trường hợp không biết nói xin lỗi, quên mất lời cám ơn, sử dụng ngôn từ đúng như một loại vũ khí đâm người khác chỉ để cho... sướng cái miệng. Thế nên, ban đầu những dòng này chỉ để nói về câu chuyện cám ơn và xin lỗi, nhưng sau đó, tác giả lại nghĩ, mình cần viết nhiều hơn những dòng như thế.
Có thể, tác giả là người quá truyền thống, quá hoài niệm, quá bảo thủ. Cũng có thể, tác giả là người quá tình cảm, quá cảm xúc, quá luật lệ nguyên tắc. Thế nào cũng được, nhưng có một vài chuyện, tác giả nghĩ, con người ta muốn sống tốt hơn thì nên làm.
CÁM ƠN VÀ XIN LỖI.
Ngày trước mình có đọc ở đâu đó, rằng xin lỗi, không phải là thấy bản thân mình có lỗi thì mình mới xin lỗi, mà là sự thể hiện của việc mình tôn trọng mối quan hệ với người mà mình đang xin lỗi. Thực ra mình thấy đúng. Xin lỗi không phải là nhún nhường hay bạc nhược, mà là một cách thể hiện sự cảm thông, hiểu cho những hành động của đối phương, hiểu cho cảm xúc và hành động của mình. Xin lỗi người khác, cũng có nghĩa là xin lỗi bản thân mình. Vì mình nghĩ, con người bản năng hướng đến những điều vui vẻ, điều khiến bản thân không thấy thoải mái cũng là điều làm tổn thương phần nào đó bản thân mình, dù điều đó do mình hay do người làm. Thế nên, xin lỗi là một từ rất quan trọng. Ít nhất, nó thể hiện rằng mình vẫn còn để tâm tới vấn đề/ mối quan hệ đó.
Lời cảm ơn thì chẳng cần bàn đến nữa nhé, vì đó là điều cơ bản cần làm, lời cơ bản cần nói, khi nhận được điều gì đó từ người khác rồi. Tốt xấu thế nào, thì cũng nên để lại một lời cảm ơn. Lời cảm ơn dù có giả tạo đến mấy, thì cũng vẫn có hiệu ứng lịch sự, nhã nhặn và nhận được một điểm cộng không nhỏ (trong mắt ai thì mình cũng không quan tâm lắm).
Nhớ lại ngày trước ở công ty cũ, cô bạn thân trong buổi họp hàng sáng, khi phải báo cáo, có nói rằng, hôm nay thay vì cám ơn anh chị vì điều này điều kia, thì bọn em xin phép được xin lỗi, vì em nghĩ rằng, xin lỗi cũng là một cách để cám ơn. Nhìn ra được lỗi lầm để sửa chữa, hành động, thì hẳn sẽ là lời cám ơn tuyệt vời nhất. Dù đợt ý rất không ưa nàng, nhưng mình đồng ý với câu trả lời chống chế cho việc không biết báo cáo gì vào buổi họp đó.
Có thể, mình là người quá lịch sự và quá tình cảm, nên với mình, lời cám ơn và lời xin lỗi thực sự rất quan trọng. Lời cám ơn thể hiện sự biết ơn của bản thân với những gì mình được nhận, từ những người xung quanh, từ thế giới, từ vũ trụ. "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây" - chính xác đây là ý nghĩa của lời cám ơn đó. Dù cho quả đó ngọt đắng như thế nào, cũng cần phải nhớ kẻ trồng cây. Lời xin lỗi thể hiện cho sự trân trọng bản thân và những người trong mối quan hệ đó. Dạo gần đây, chân mình bị đau, mình có nhờ mẹ đưa đi làm, mẹ đưa mình đi. Mặc dù mẹ đi rất chậm, và mình luôn phải nhắc mẹ đi nhanh chút không con bị muộn làm, đôi khi khá khó chịu về cách tư duy đường đi của mẹ, nhưng mẹ đưa mình đến nơi, mình đều cám ơn mẹ. Không phải vì mẹ là mẹ của mình, mà là vì mẹ đã giúp đỡ mình. Cũng có rất nhiều anh/chú/bác grab làm mình bực dọc, nhưng mà cuối cùng vẫn vote 5 sao cho họ để thay cho lời cám ơn vì đã đưa mình đi làm mỗi sáng. Hay như sáng nay chẳng hạn, có cô bạn đồng nghiệp mua hộ túi cháo (mua hộ nhé, mình phải trả tiền nhé), mình vẫn cám ơn bạn ý. Vì mình nhờ và bạn ý giúp, cũng vì chân đau hạn chế đi lại nên bỗng nhiên mình có bữa trưa ăn đủ no. Lời xin lỗi cũng tương tự.
Nhiều người sẽ bảo, nói làm gì mấy cái lời cám ơn xin lỗi thừa thãi đó? Ừ đúng, mấy lời cám ơn và xin lỗi đó sẽ là thừa thãi nếu hành động và thái độ đi kèm không tương xứng. Thế nên, nếu ghim cố định hoặc bỏ qua yếu tố hành động và thái độ, thì chẳng có gì là thừa thãi ở đây cả. Nên nhớ, khi bạn dám nói lời cám ơn và dám nói lời xin lỗi với người khác, cũng chính là việc bạn chấp nhận và trân trọng bản thân mình.
Ấy thế mà, có những người, có những chuyện rõ rành rành là cần cám ơn và xin lỗi người khác, nhưng lại luôn không dám đối diện, lờ lớ lơ nó đi hoặc đổ sang một tội danh khác cho người khác. Mình không thích cách hành xử kiểu đấy. Cũng có thể xã hội bây giờ hiện đại quá, thay đổi nhanh một cách chóng mặt, thế nên bản thân mình không theo kịp với cái tư duy không lời cám ơn, không câu xin lỗi. Tự dặn mình, về sau có con, nhất định một trong những điều đầu tiên dạy con, là phải dạy con nói lời cám ơn và câu xin lỗi.
CÂU CHUYỆN VỀ GIAO TIẾP
Mean - Taylor Swift
Link nhạc trên là MV "Mean" của Taylor Swift, câu đầu tiên của bài hát là "You with your words like knives and swords and weapons that you use against me". Ngày xưa, cái thời mà vẫn còn chiến tranh, Thạch Lam có viết "Văn chương là một thứ vũ khí sắc bén, đắc lực mà chúng ta có để vừa tố cáo và thay đổi một thế giới giả dối và tàn ác, vừa làm cho lòng người thêm trong sạch và phong phú hơn". Có vẻ như nhiều người chỉ biết đến hết từ "sắc bén", mà không hề biết vế sau.
Dạo gần đây, mình hay thấy nhiều người dùng ngôn từ không để lật tẩy sự giả dối, cũng không làm lòng người trong sạch, mà dùng ngôn tử để ... cho sướng cái miệng của bản thân họ. Nếu xét chuyện tương tác ảo trên mạng cũng là một cách để giao tiếp, thì nhiều bạn cũng đang tương tác chẳng hợp lý. Mình không hiểu vì sao có những bạn mà status nào cũng có thể thả haha, từ status kêu đau chân gãy chân cho đến các status buồn thảm thất tình? Các bạn bật tool auto tương tác haha hay là như thế nào ạ? Status viết lên nó buồn và gây cười với các bạn đến thế ạ? Hay là các bạn haha với ngụ ý "tao cười vào mặt mày đấy?" ạ? Mình cũng không thấy thích hành động này lắm. Mình cũng là đứa rất hay thả haha, nhưng mình bên cạnh đó cũng biết thả tym cho những thứ đáng yêu, thả like nếu đồng tình, thả buồn nếu đồng cảm, thả phẫn nộ nếu có quan điểm trái chiều. Thậm chí đến hôm nay, mình thấy một chị comment ở stt kêu bong gân của mình là "12 năm facebook không nhắc lại nên chân tự đau để nhắc lại hả em?", đại ý như vậy. Vừa hay lúc chiều, khi chị leader thông báo bé Chi không đi chơi vào cuối tuần được, một chị khác chat group "biết ngay" cùng chiếc mặt cười dài ngoằng ngoẵng. Trước đó thì mình cũng thông báo là mình bị ngã bong gân, hên xui không biết đi được hay không. Mình thấy một sự không duyên dáng không hề nhẹ ở đây.
Mình không thích thôi, và mình quan sát được là mình không hề thích những hành động kiểu đó. Tất nhiên, lúc viết ra những dòng này, viết xong thì mình cũng chẳng còn suy nghĩ gì nữa rồi.
Mình vẫn băn khoăn một câu hỏi là, tại sao con người lại phải đối xử với nhau như vậy? Nếu không biết an ủi điều gì, có thể ngồi yên quan sát chẳng làm gì hết, đến khi nào người khác ổn rồi thì hãy lên tiếng hoặc hành động. Như vậy không được sao? Mà lại cứ phải hành động một điều gì đó không phù hợp? Không biết thả haha hay thả like, comment gì cả, thì có thể chẳng làm gì, hoặc inbox một câu chân thành "tớ cũng quan tâm cậu nhưng tớ không biết nên nói gì" được không? Easy mà? Hay, lại do suy nghĩ của mình đã quá cũ, quá cổ hủ, nên cái nhìn của mình về những hành động kiểu như vậy sẽ được cho là "quá khắt khe"?
Nếu đổ lỗi một chút cho các chòm sao, thì Xử Nữ là đỉnh nhà 3, Mars Xử Nữ nhà 2, cộng thêm Mer và Sun đều là Ma Kết ở nhà 6 nữa, nên chắc mình sẽ thực sự khắt khe trong chuyện hành xử và giao tiếp thật. Chắc vậy, nhưng thôi bỏ qua đi, vì trước khi biết đến bản đồ sao của mình, mình vẫn khắt khe và kĩ tính như thế.
Và một vài từ ngữ hiện đại khác...
Cái này thì là cảm nhận cá nhân thôi. Bản thân mình không thích từ "vốn là". "Vốn là" có nghĩa là gì ạ? Google không thấy nghĩa ạ?
Cái gì mà "như mình vốn là" với cả "đối xử vốn là". Mọi thứ còn chưa được định nghĩa rõ ràng, hỏi lại là anh đối xử với em sẽ như thế nào, nhận được câu trả lời "vốn là" nghe lộn hết cả ruột. Cái từ "vốn là" tạo cho mình cảm giác có cũng như không, thông tin nhận được không có giá trị gì hết, trả lời cũng như không trả lời.
Từ ý nghe lạ, hay, có tính chất trend, nhưng đôi khi nghe nhiều quá thấy chả có nghĩa gì và thậm chí gây phản cảm luôn. À, tất nhiên, mình không thích từ đó thôi, đấy là cá nhân mình không thích từ đó.