Bạn Cua xinh đẹp |
Cuộc sống vốn đơn giản lắm, con người ta tự làm phức tạp hoá lên thôi!
Có một nàng Cua rất mạnh mẽ!
Nàng ta thích một anh chàng - nàng kể với tôi như thế. Hỏi tại sao nàng thích người ta, nàng bảo “Không biết, có lý do thì đã chả quằn quại như thế này”. Tôi thì vẫn biết hỏi câu đó là thừa, nhưng xem ra, có vẻ nàng bị hớp hồn bởi chàng trai đó thật. Nàng bảo, chàng tâm lý lắm, biết quan tâm, tinh tế, coi trọng nàng. Nhưng mà, nàng biết, chàng thuộc tuýp “tinh tế với mọi người”. Nàng cảm nhận được chàng có gì đó đặc biệt hơn chút với chàng, nhưng nàng không biết cái thứ đặc biệt đó được gọi là gì.
Nàng bấu víu vào tình cảm đó, để tự vun đắp cho tình cảm của mình. Nàng ơi...
Cho đến một ngày nọ, với cái mũi đánh hơi bí mật rất tinh của mình, nàng phát hiện ra cô bạn của nàng cũng thích chàng trai đó. Nàng ta trước giờ chưa nói với ai về tình cảm của mình, nên khi biết được tình cảm mà cô bạn kia dành cho anh chàng đó, nàng ta buồn lắm. Nàng ta loay hoay không biết phải làm sao cả. Có nên nói tình cảm của mình cho người bạn kia biết? Hay thôi từ bỏ tình cảm của mình với chàng trai kia? Nàng cảm giác người bạn kia của nàng thích chàng trai nhiều lắm, quyết tâm và thích thật sự người ta. Mỗi lần cô bạn vô tư kia inbox, kể chuyện về tình cảm và về chàng trai ấy, nàng lại âm thầm đau nhói trong tim. Cảm giác mỗi một lời nói ra như hàng ngàn mũi tên xuyên thủng tim của nàng vậy. Máu chảy đầm đìa, đau lắm, thực sự đau lắm mà nàng chẳng biết làm sao cả. Vẫn cố cười, nói, tư vấn, giúp đỡ người bạn kia.
Nàng thực sự bị khủng hoảng...
Đến khi trái tim vỡ oà, không còn chịu nổi những vô tình đau khổ ngoài kia nữa, nàng trốn tránh. Nàng cắt đứt kết nối với tất cả, thu mình vào trong góc tối. Không muốn nói chuyện với ai từ đời thực lẫn trên mạng xã hội, không muốn nhìn thấy bất cứ hành động nào của chàng trai... Nàng tuyệt vọng thực sự vì cảm giác mọi thứ không ổn cứ xâm chiếm lấy tâm trí của nàng. Nàng nhận thức được rõ ràng là bản thân mình không ổn và đang khuỵu ngã chứ. Nhận thức rõ. Nàng cũng đã nghĩ rằng nàng không thể đứng dậy được nữa, không ít lần nàng nghĩ đến chuyện quyên sinh...
Nàng đã ngã, nhưng nàng mạnh mẽ hơn nàng tưởng!
Từ trong góc tối, từ trong những tĩnh lặng vô hình, từ trong những lặng im đau đớn, nàng lý trí tới mức nhìn rõ phải trái trắng đen, nhìn thẳng được vào đứa trẻ bên trong, nơi tâm hồn của nàng trú ngụ... Hoá ra, trước giờ, đứa trẻ đó vẫn ổn, chỉ là nàng không quan tâm tới nó.
Là tự nàng ảo mộng về tình cảm của mình. Nàng đã biết gì đủ nhiều về người ta chưa mà nàng dám buông câu “thích”? Nàng có hiểu rõ về con người của người ta không mà nàng dám nghĩ rằng mình “yêu”? Nào nào, nàng đâu có thực sự thích chàng, nếu tình cảm này là thật, vậy sao nàng còn có thể tự nhiên như vậy, sao nàng có thể không có cảm giác gì đặc biệt hay rung động mãnh liệt hơn?
Là nàng, là nàng tự ảo tưởng và tự ngược đãi chính bản thân mình. Tự huyễn hoặc rằng mình thích người ta, tự biết rằng người ta không hợp nhưng vẫn cố lao đầu vào. Rồi lại tự đau khi biết người khác cũng thích chàng và kể những câu chuyện về chàng. Là tự nàng hết chứ chẳng phải tại ai khác.
“Mình không thực sự thích anh ta”, nàng tự nhủ. Lý trí nàng mạnh mẽ đến mức biết được mình có cảm xúc gì, sự thật là như thế nào... Nhưng, con người bảo thủ như nàng thì làm sao có thể chấp nhận được chuyện cảm xúc của mình là fake, rằng những gì mình cảm nhận là do tự mình ảo tưởng ra. Nàng không chấp nhận nổi bản thân mình vào khoảng thời gian đó, rằng sự thật nàng chẳng cảm nắng hay gì đó với chàng đâu... Nàng tự mâu thuẫn...
Nhưng, suy cho cùng, nàng vẫn là người rất mạnh mẽ. Nàng kể, tại thời điểm đó, nàng học cách chấp nhận dần dần bản thân và cảm xúc thật của mình. Không phức tạp hoá nó lên nữa. Nàng tĩnh tâm, tập thiền, viết lách, dồn năng lượng vào những việc khác... Nàng nhìn được vào sâu thẳm con người mình, bỏ qua những biểu hiện bề nổi bên ngoài, kết nối với đứa trẻ bên trong nàng...
Đúng thế, tóc sẽ khô và đầu sẽ tỉnh táo. “Mình nghĩ mình đang làm đúng cách, và rồi dần dần mình sẽ ổn” - nàng nói. Sẽ chẳng có nỗi đau nào vơi đi quá nhanh, và cũng chẳng có sự chấp nhận nào hoàn thành quá sớm. Những kìm nén bấy lâu, giờ vỡ oà cũng cần thời gian để sắp xếp lại. Nàng biết điều đó, nên nàng kể, nàng không kì vọng quá nhiều vào việc sẽ nhanh chóng thoát khỏi trạng thái này, nhưng nàng cảm nhận được là nàng đang đi đúng hướng.
Rồi nàng sẽ lại ổn thôi, tôi tin là vậy. Vì nàng, mạnh mẽ hơn nàng tưởng, lý trí hơn nàng tưởng, nhạy cảm hơn nàng tưởng. Rồi một ngày nào đó, nàng sẽ lại kết nối với tất cả, sẽ lại vui tươi, nhí nhảnh, truyền năng lượng tích cực cho mọi người. Nhưng trước tiên, nàng phải ổn đã.
Một cô gái như vậy, nhất định, nhất định sẽ hạnh phúc.
Câu chuyện kể cho ngày cuối cùng của tháng Cự Giải sướt mướt...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét