Lá The Moon: http://tarot.vn/la-xviii-the-moon-crystal-visions-tarot/ |
Hôm qua đi học Thiền, chị giáo có nhắc đến câu chuyện, rằng có một bạn thử để cơm trong 3 hộp, một hộp thì ngày nào cũng nói cám ơn nó, một hôm chửi nó, còn một hộp thì chẳng làm gì cả. Cuối cùng, sau một vài ngày thì cơm trong 3 hộp đó cũng mốc lên. Thật bất ngờ là, hộp cơm có mùi khó chịu nhất, không phải là hộp cơm suốt ngày bị chửi rủa, mà lại là hộp cơm bạn đó không nói gì với nó cả. Sau đó chị giáo có nói: "À, hóa ra, bị chửi thì vẫn còn tốt hơn là bị bỏ mặc".
Câu nói đó thực sự ám ảnh mình rất nhiều, rất rất nhiều.
Hóa ra, bị chửi vẫn còn tốt hơn là bị bỏ mặc.
Nó giống với chuyện, trong tình cảm, vẫn còn thấy ghét nghĩa là vẫn còn quan tâm ý. Đúng là bị ghét thì chẳng ai thích cả, nhưng xét về một góc độ nào đó thì còn ghét có nghĩa là còn quan tâm đến chuyện đứa kia như thế nào, ra làm sao, đứa kia có hành động gì làm mình ngứa mắt điên tiết hay không. Vì ít ra, như vậy vẫn còn có nghĩa là có đặt nhau vào trong mắt, vẫn còn có nhau trong tầm nhìn, vẫn còn để nhau ở lại vòng tròn quan tâm. Còn một khi đã hết quan tâm, thì có làm gì cũng sẽ chẳng để ý, chẳng biết, tóm lại là don't care.
Nó giống với chuyện, còn hận là còn yêu vậy. Một cặp lưỡng nguyên. Ừ, còn hận nghĩa là vẫn còn cảm xúc, người kia vẫn làm mình đau, làm mình tổn thương. Người ta làm được vậy nghĩa là mình vẫn coi trọng từng cử chỉ, hành động của người ta, mình vẫn còn thổn thức vì người ta lắm. Đến khi hết hận, mọi thứ hóa thinh không, mọi cảm xúc thoát ra, bay về với thiên nhiên, đi đâu đó thì mình chẳng biết (chắc bay lên trời). Khi đó, chẳng còn hận nghĩa là chẳng còn yêu, chẳng còn cảm xúc gì nữa cả.
Nó giống với chuyện, còn cảm xúc có nghĩa là còn tác động được. Hết cảm xúc, thì cũng chẳng biết lần mò như thế nào mà thao túng. Cảm xúc trên thế gian này thì vô hình vạn trạng, chẳng có thể bó hẹp trong những ngôn từ như buồn hay vui được. Ít ra, còn cảm xúc buồn nghĩa là còn biết nên làm gì để tiếp tục buồn hoặc kết thúc nó, còn cảm xúc tức giận nghĩa là vẫn còn biết cách làm thế nào để xả cục tức đó ra, hoặc chọc điên nó lên. Hết cảm xúc rồi, thì chẳng còn làm được gì nữa.
Hóa ra, bị chửi vẫn còn tốt hơn là bị bỏ mặc.
Cảm giác của mình mấy hôm rồi đó chính là vậy đó. Cảm thấy mình giống như một hành tinh trơ trọi trong bản đồ sao, chẳng tạo góc với bất cứ hành tinh nào dù chỉ là một góc siêu siêu phụ với một tiểu hành tinh. Hay cũng như một hành tinh bỗng nhiên vô hình, không còn sáng nữa, mất kết nối với tất cả các hành tinh khác trong vũ trụ. Không biết nói gì, không biết làm gì, hoang mang, cô đơn ngay giữa chốn đông người. Vốn dĩ hay cười, cảm xúc tiêu cực có thể giấu nhẹm đi hết, chỉ biểu hiện những cảm xúc tích cực mà mình vốn có (hoặc mình fake) ra ngoài. Ấy vậy mà khuôn mặt xinh đẹp đó cũng có lúc đưa đám, ỉu xìu như bánh đa, khiến những người vô tâm nhất đi qua cũng cảm nhận được một năng lượng buồn nào đó. U ám. Chuyện deactive faceboook cũng chỉ sợ bản thân vỡ òa ngay trên đó, làm mọi người hoảng loạn thêm lần nữa vì không hiểu con bé bị làm sao...
Hoảng loạn trong mọi chuyện...
Công việc à? Đã bao lâu trở thành người vô hình, làm việc riêng trong giờ cũng chẳng ai hay. Job vẫn nã vào mặt đều đặn, nhưng những người còn lại trong team đã thể hiện một phong cách xấu xí chẳng đẹp gì cả. Này, mình cũng còn đi làm mà, sắp nghỉ chứ có phải là đã nghỉ đâu. Này, đưa người kế nhiệm đây để tôi còn bàn giao nào, nếu đã không muốn tôi làm thêm cái gì thì đưa người mới đây để tôi bàn giao bằng hết những gì tôi nhận. Giữ mình ngồi lại để làm việc riêng trong giờ làm gì? Để hình ảnh của mọi người tốt lên, để hình ảnh của mình xấu đi, để sự biến mất của mình trong tập thể này có lý do đúng không? Tốt thôi, vậy cũng được, không sao, không chấp. Dù sao cũng sắp nghỉ, mình chịu được.
Tình cảm à? Đối xử công bằng với tất cả mọi người? Em đang đòi hỏi quá nhiều? Là mình thực sự đang đòi hỏi quá nhiều, hay vì một lý do nào đó mà em đã trở nên vô hình trong mắt anh, chẳng còn kết nối gì nữa, bị bơ đẹp giữa ban ngày ban mặt? Vì em hòa đồng quá và em đã hòa đồng rồi, nên em sẽ ổn nếu bị bỏ mặc? Anh không chửi, anh cũng chẳng khen, anh cứ bỏ mặc em ở đó với hàng chục câu hỏi vì sao, rồi ném cho em lý do trời ơi đất hỡi chẳng đủ thuyết phục. Cười nhiều quá nên người ta nghĩ con bé vô tư ngây ngô chẳng biết buồn. Tạo cho người khác cảm giác thân thiện quá nên ai cũng nghĩ con bé vào đâu cũng sẽ dễ mở lời. Ơ, em AC Cự Giải, lại trội Moon mà Moon ở nhà 4 mà. Dù có quảng giao như Thiên Bình đi nữa, thì em vẫn đâu phải là đứa chủ động, em bị động lắm, em cần cảm thấy an toàn và cởi mở thì mới có thể bung xõa hay hòa đồng được, chứ không có cảm giác an toàn em mở lòng làm sao? Chủ động nhiều quá nên lúc nào cũng sẽ phải là người chủ động đúng không? Nếu thực sự là vậy, thì em bị bỏ mặc, chắc đúng rồi, chẳng sai.
Hôm qua, trước khi học thiền, mình có ngồi thiền trước, khoảng 30 phút. Mọi thứ đều ổn, cho đến tầm 20 phút, bỗng cảm xúc nổi lên. Cái mớ bòng bong cảm xúc đó thật đáng sợ. Đen tối, rối và chằng chịt. Chẳng biết ai gói nó lại là ẩu và bùng nhùng đến thế. Một mớ cảm xúc khó đoán, khó gỡ. Và mình cảm thấy đau nhói ở tim. Cảm giác này, dù sau 1 ngày rồi mình vẫn nhớ, nhớ cái cảm giác nó khiến mình đau tim, khó thở đến như thế nào. Tim không đau nhói hay chỉ là tổn thương bình thường như những lần mọi người vô tình chém một nhát vào tim. Cảm giác này đau lắm, đau tới cái mức mà nó vừa mới chỉ nổi lên, là bản thân đã cảm thấy thật đáng sợ, tim đập mạnh, vừa đập vừa đau, cơ thể chẳng còn điều chỉnh nổi hơi thở nữa. Cố gắng trấn an bản thân, chịu đựng thêm một chút, một chút nữa thôi, để nó nổi lên hẳn, vỡ òa hẳn, là xong. Nhưng không, mọi thứ chẳng được như thế. Vẫn là bản thân quá yếu đuối hoặc chưa đủ mạnh để chạm vào cái mớ cảm xúc bòng bong đó. Đến khi đầu cũng thực sự căng thẳng, cảm giác nếu không dừng lại ngay chắc mọi thứ sẽ vỡ òa ra mất.
Cho đến khi mở mắt và tĩnh tâm lại được, mình mới chợt suy nghĩ, biết đâu, đúng thế, biết đâu đó là do mình đã đè nén cảm xúc bấy lâu nay? Có khi nào do mình ngược đã mình quá, có khi nào do mình buồn như vậy là chưa đủ? Có khi nào...
Vụ deactive facebook này chắc sẽ còn dài dài, vì bản thân vẫn cứ muốn cắt đứt hết liên lạc với mọi người, chẳng muốn nói chuyện quá nhiều, hay bị những hành động nào đó làm tổn thương mình thêm nữa. Trái tim rỉ máu không ngừng, vì vết thương cũ chưa lành thì vết thương mới đã đến. Mà, người ta, rất nhiều "người ta" đâu có vô tình xoẹt nhẹ một đường vào tim đâu. Người ta, rất nhiều "người ta", vô tình hoặc cố ý đâm thẳng một nhát qua tim luôn, mà đôi khi, còn là câu chuyện nhiều người cùng đâm vào một lúc, cùng một chỗ cơ. Mình đau, đau thực sự, chỉ cần nghĩ đến thôi, chẳng cần nhiều nhưng cũng đã cảm thấy rơm rớm nước mắt rồi.
Ngã quỵ, chắc thế. Bản thân mình cảm thấy còn cười tươi mỗi lần gặp mặt mọi người, là đã quá mạnh mẽ rồi. Vì thực sự, mình chẳng còn muốn cười nữa. Tréo ngoe thay, Thiên Bình và mạnh nhà 5 thì vốn dĩ chẳng ở một mình quá lâu được. Dù có muốn ngắt kết nối để tự chữa lành, thì cũng phải là câu chuyện gấp rút.
Dạo này luôn muốn, có ai đó tự chạy đến ôm mình một cái, cứ ôm vậy thôi. Đừng là cái ôm lạnh lùng, hãy là một cái ôm thật lòng và thấu hiểu. Để bản thân có thể òa khóc một cách ngon lành, để nỗi đau vơi đi bớt, mà có khi, là chữa hẳn được luôn trái tim này.
Làm gì có ai!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét