Cảm giác trống rỗng thì đôi mắt sẽ vô hồn |
Buồn thì sẽ khóc. Mắt khi buồn sẽ có nước, long lanh long lanh. Vui thì sẽ cười. Mắt khi vui sẽ có lửa, lấp lánh ánh sáng. Mắt khi mệt mỏi sẽ lờ đờ. Nhìn chung, cảm xúc đôi khi có thể cảm nhận được rất rõ qua ánh mắt. Dù cho đó là người che giấu tâm tư giỏi như thế nào, khi bị tập trung nhiều vào ánh mắt, cũng khó che giấu được cảm xúc và tâm tư của mình. Mình tin vậy.
Cảm giác trống rỗng, là cảm giác mà chẳng có cảm giác gì cả. Chẳng vui cũng chẳng buồn, cũng chẳng mệt mỏi. Khi trống rỗng, dù miệng có cười nói, chân tay có linh hoạt thế nào, thì mắt vẫn vô hồn.
***********************
Trời xanh, gió thổi nhẹ nhẹ. Đang mùa thu mà, tiết trời dịu đi, mát đến rõ rệt. Những cơn mưa rào bất chợt của mùa hạ dần qua đi, ánh nắng gay gắt cũng dịu đi bớt. Hạ đã rút lui, nhường ngôi cho mùa thu nhẹ nhàng tới. Mặc dù chẳng thích mùa thu lắm, nhưng công bằng mà nói, thì màu sắc của mùa thu tình và nên thơ thật. Không có cái chói chang quyết liệt của nắng hạ, cũng chẳng lạnh lẽo xám xịt như mùa đông, mà lại cũng chẳng tươi mới như sắc trời mùa xuân, mùa thu là nắng vàng dịu dàng, là cơn gió thoảng qua. Cái màu vàng của mùa thu nó hài hòa, khiến người ta nhìn là thấy vừa mắt. Bất cứ cái gì đặt vào mùa thu cũng đều nhẹ nhàng, dịu dàng và mềm mại đi hẳn. Chắc cũng vì thế, mà mùa thu người ta hay cưới nhau, vì người ta cảm thấy hài hòa. Và những bài hát về mùa thu cũng đậm cái tình và chất thơ hơn.
Cô bé ngồi ở đó, giữa cánh đồng lau đang đung đưa nhẹ. Tay vẫn cầm khư khư con gấu bông đó, nhưng chẳng nói gì cả. Lạ nhỉ, bình thường con bé sẽ tung tăng chạy nhảy, hoặc sẽ nằm ngủ và mơ một giấc mơ đẹp nào đó cơ mà...
- Em sao thế? - Tôi lại gần cô bé và hỏi.
Vẫn bộ váy phối màu xanh - trắng tuyệt đẹp, tóc buộc 2 bên xinh như tiểu thiên thần, cô bé quay sang nhìn tôi. Ánh mắt vô hồn. Đúng thế, mắt của em không có hồn gì cả. Em chẳng khóc tức tưởi như lần đầu tôi gặp, cũng chẳng la hét kêu cứu như lần thứ hai tôi gặp, em cũng chẳng sợ hãi chạy một mạch như lần thứ 3 tôi gặp em. Lần này mắt em chẳng có cảm xúc gì hết. Mặt em cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Em cứ nhìn tôi như thế. Cảm giác em muốn khóc lắm, em muốn gào lên lắm, nhưng em vẫn chỉ nhìn tôi với ánh mắt không cảm xúc như vậy thôi.
Không chịu nổi ánh mắt vô hồn và sự im lặng đến đáng sợ đó nữa, tôi lên tiếng:
- Em có sao không? Em sao thế?
- Em bị trống rỗng. - Cô bé đáp
- Trống rỗng là như thế nào, sao lại như thế?
Cô bé chẳng nói gì, chỉ đưa tay về phía xa.
*****************************
Phía cái cây kia, ngày trước, em đã từng có rất nhiều bạn ở đó. Em đã nghĩ mình rất vui. Nhưng không, em không còn vui nữa. Bây giờ các bạn không còn ở đó nữa, em không vui hơn, nhưng em cũng chẳng muốn ai xuất hiện nữa cả.
Hôm đó sinh nhật em. Một chiếc bánh gato to đùng đã được em tự tay làm và dồn rất nhiều tình cảm vào trong đó. Em muốn mọi người thưởng thức một chiếc bánh ngọt ngon bổ, đong đầy tình cảm ở trong đó, chứ không phải một chiếc bánh được làm hàng loạt có thể mua được ở ngoài hàng. Em mời các bạn đến ăn sinh nhật cùng em. Các bạn có đến, vui lắm. Em để các bạn ngồi ở dưới gốc cây, ăn bánh kẹo, uống nước ngọt, vui đùa và hít hà hương thơm thư giãn của không gian này. Rồi em chạy vào nhà, lấy chiếc bánh kem em đã dày công chuẩn bị, mang lên mời các bạn. Em hí hửng đi lấy, rồi em hí hửng mang lên. Em tưởng tượng trong đầu viễn cảnh các bạn sẽ cùng em ăn chiếc bánh đó, dành cho em những lời chúc tốt đẹp nhất cho tuổi mới của em. Em cười tươi.
Bỗng em khựng lại, em không bước nổi bước chân nữa. Ơ, sao mọi người lại không đợi em vui đùa cùng? Sao em mới chỉ biến mất một lúc mà bữa tiệc sinh nhật em đã trở thành sàn diễn của ai đó khác? Ơ, đây là sinh nhật của em cơ mà !!! Các cậu ơi, sinh nhật của tớ cơ mà, tớ ở đây cơ mà!!! Em hét lên nhưng chẳng ai nghe thấy, chân em cũng chẳng còn bước nổi nữa. Em cứ đứng đó, sững sờ trước cảnh tượng đấy. Ai đó đã cướp mất sân khấu của em, chiếm spotlight của em. Vị trí đó phải là của em chứ! Hôm nay là ngày vui của em cơ mà. Nhưng em cũng chẳng khóc nổi. Các bạn có làm gì sai đâu mà em lại khóc nhỉ? Là em chạy đi trước mà? "Nhưng em chạy đi lấy bánh cho các bạn mà" - em tự nhủ với lòng mình. Nhưng cho dù là thế, các bạn cũng chẳng sai. Là em đòi hỏi ở các bạn nhiều quá, hay là các bạn cũng chẳng thân và tốt như em tưởng? Em chẳng biết nữa. Ở ngay khoảnh khắc đó, chiếc bánh gato rơi bịch xuống, xộc xệch, méo mó, chẳng còn đẹp như ban đầu nữa. Các bạn thấy tiếng động, ngừng chơi 2 giây, rồi lại tiếp tục cuộc vui. Em cứ đứng đó, nhìn chiếc bánh đã bị hỏng. Em chẳng khóc. Ánh mắt của em vô hồn. Từ từ ngồi xuống, quẹt một phần kem, bỏ vào miệng, em gật gù: "cũng ra gì đó chứ".
Sau đó, em chẳng còn nhớ gì nữa, chỉ biết rằng, từ đó chẳng còn ai đến chỗ này với em nữa cả. Chính xác là, em chẳng còn cho ai đến nữa
*****************************
Câu chuyện của cô bé là như vậy. Em chẳng biết khóc hay biết cười nữa, nên em chọn cho mình một ánh mắt vô hồn. Em trống rỗng, em chẳng còn cảm thấy gì cả.
Cảm giác trống rỗng xuất hiện khi sự vui quá hoặc buồn quá bỗng nhiên kết thúc. Như một con nghiện thuốc phiện bừng tỉnh sau cơn mê vậy, chẳng còn cảm nhận gì nữa. Lúc phê thuốc thì bay bay hoặc khóc lúc như điên, nhưng khi hết thuốc thì lại chẳng còn cảm giác gì nữa cả. Trống rỗng. Cảm giác vui buồn lúc trước là thật hay giả nhỉ? Chẳng biết nữa. Chẳng ai vui mãi hay buồn mãi được. Nhưng với những đứa cảm thấy "ổn" là khi trải qua cảm xúc cực đoan, nghĩa là vui cũng được mà buồn cũng được, miễn là phải có cảm xúc; thì việc trống rỗng thực sự là một điều đáng sợ.
Trước giờ cứ nghĩ việc trống rỗng này là bình thường, là do chẳng có ai để nhớ để thương nên mới vậy. Hóa ra không phải. Hóa ra cảm giác này đến từ nỗi sợ và kí ức nào đó hồi nhỏ. Chẳng hiểu sao lại là sinh nhật, chẳng hiểu sao lại là viễn cảnh đó, chẳng hiểu sao lại là chiếc bánh? Và hóa ra, việc chẳng muốn cho ai bước vào thế giới nội tâm, cũng như chẳng muốn gặp ai, chẳng muốn hẹn hò gì, cũng phải đến từ sự tự ti ngoại hình. Cảm giác đó như một nỗi sợ bị phản bội nào đó vậy. Cảm giác bị ruồng bỏ, cảm giác chẳng còn nơi nào thuộc về, cảm giác trở nên "invisible". Thế nên, chẳng muốn ai bước vào cả, từ chối mọi năng lượng ập tới, từ chối tất cả những người bước qua. Và thế là, lại càng trở nên trống rỗng.
Cảm giác gây khó chịu nhất, không phải là cảm giác ốm đâu, không phải là cảm giác khi quá buồn, càng không phải là cảm giác lúc thất tình. Mà đó là cảm giác trống rỗng, cảm giác chẳng có cảm giác gì cả.
Vẫn biết là bản thân có vấn đề, nhưng lại chẳng biết giải quyết vấn đề đó như thế nào. Đi healing, cảm xúc chẳng chịu nổi lên, mọi thứ là "trống rỗng" mới là thứ đáng sợ và khó giải quyết nhất.
Ít ra, có cái nổi lên, thì còn biết nó là gì và giải quyết như thế nào.
Nhưng mà không sao đâu nhỉ, rồi dần dần, mọi thứ sẽ ổn hơn, phải không?
*cười nhạt một cái* Phải, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi cô bé ạ :) Em sẽ ổn thôi, inner child của chị ạ, vì em đáng yêu, xinh xắn như một tiểu thần tiên vậy.
Câu chuyện của lần thứ 4 gặp bạn Inner Child khi đang ngồi thiền. Mỗi lần thấy bạn ý là chỉ muốn ôm chặt bạn ý vào lòng, nhưng chẳng lần nào ôm được cả.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét