Ảnh trên pinterest vẫn luôn rất xinh đẹp và đáng yêu |
"Tại sao mình lại chia tay?"
Một ngày cuối thu, cô gái rảo bước hít hà và ngắm nốt hương vị thu Hà Nội. Người ta vẫn nói rằng thu Hà Nội đẹp ngây ngất lòng người. Vẻ đẹp khiến người ta nghiêng mình, vể đẹp khiến người ta chỉ cần thấy thôi là sẽ nhẹ nhàng và dịu dàng hẳn lại. Chẳng còn bộn bề lo âu gì nữa, chỉ cần ngắm màu vàng của ánh nắng mùa thu, cảm nhận làn gió thổi qua, là tâm hồn người ta như được thanh tẩy, nhẹ nhàng hơn mà đáng yêu hơn rất nhiều. Mùa thu của Hà Nội tình lắm, dù chẳng muốn nhắc đến nhiều (vì ai cũng nhắc đến), cô gái vẫn phải thốt lên rằng "Thu Hà Nội đẹp thật".
Lang thang bước trên phố, ngắm nhìn mây trời, cô bỗng dừng lại bởi mùi hương khó cưỡng nổi: mùi đồ ăn vặt. Sẵn bụng đói, cô mở vi kiểm tra. Đủ tiền! Chẳng tội gì mà không tự thưởng một bữa ngon cho chiếc bụng đang í ới đòi hỏi cả. Tặc lưỡi, cô gái sà vào cái nơi mà mùi hương tỏa ra, lễ phép order một đống đồ ăn ngon lành, và ngồi đợi.
"Tại sao mình lại chia tay nhỉ?" - dòng suy nghĩ ngắn ngủi bỗng xoẹt ngang qua đầu cô. Cô giật mình, vẻ mặt trở nên khó hiểu không thể kìm chế cảm xúc. Cô thực sự quá đỗi ngạc nhiên vì những suy nghĩ đó của mình. Chuyện tình cảm đó đã kết thúc từ quá lâu rồi, cô cũng chẳng quá thật tâm với đoạn tình cảm này lắm, thời gian trong mối quan hệ của hai người còn chưa được đến nửa năm... Vậy hà cớ gì dòng suy nghĩ đó lại xuất hiện trong đầu cô lúc này? Không, chắc cô bị chập cheng thật rồi. Chắc do đói ăn, tỉnh táo, tỉnh táo lại nào! "Phải ăn thật ngon, vì mình đang đói", cô lẩm nhẩm như vậy và bắt đầu thưởng thức đồ ăn mà cô đã gọi.
Nhưng không, dòng suy nghĩ đó không biến mất. Trong đầu cô vẫn là câu hỏi "tại sao mình lại chia tay nhỉ?"
Ngày đó, với một cô gái kiêu kì như cô, dù biết mình chẳng quá xinh đẹp, nhưng ý thức được bản thân có duyên và không hề xấu, nên cô cũng chẳng tội gì mà không giả bộ làm kiêu cả. Cái tôi quá lớn làm cô gái trẻ không thể nào không kiêu kì được. Người ngoài nhìn vào, thấy cô vui vẻ hòa đồng, thấy cô cười nói thoải mái vói bạn bè. Họ thấy cô tràn trề năng lượng, tràn đầy tự tin và có phần cá tính. Lời đồn thổi về cô, cô nghe từng ngày và đếm không xuể, cô chỉ cười khẩy. Nông cạn, người ta chỉ nhìn thấy những thứ rất bề nổi của cô mà thôi. Vậy thì hãy cứ nghĩ vậy đi, cô gái trẻ tuổi ngạo mạn nghĩ vậy.
Người kia lẽo đẽo theo cô (như một con cún) mỗi ngày. Mãi đến sau này khi bước vào mối quan hệ rồi cô mới biết, người ta thích cô từ lâu rồi, bình thường người ta sẽ chẳng thổ lộ gì đâu, cho đến cái ngày hắn nhìn thấy cô cười truyền cảm (hắn bảo thế) thì hắn mới trút hết can đảm để lẽo đẽo theo cô. Cô kiêu kì vậy thôi, chứ với bạn bè lại vô cùng dễ tính. Hắn từ bạn bè, lẽo đẽo theo cô làm cô không đề phòng. Cô cũng chẳng có mấy tình cảm yêu đương gì với hắn, chỉ là ngày nào cũng đưa đón nhắn tin, bỗng thấy mủn lòng vì hành động chân thành và bền bỉ quá. Bỏ thì thương vương thì tội, thôi thử nhận lời yêu xem sao. Cô nhận lời yêu mà không quên kèm thêm câu "Mình không có tình cảm gì với cậu đâu nhé!" một cách chân thật (mà có lẽ chàng trai trong câu chuyện lại nghĩ rằng đây là một ẩn ý gì đó). Gọi là nhận lời yêu đương, nhưng cô cũng chẳng ấm áp hơn được một chút nào. Không nắm tay, không hôn, không đi chơi riêng... mọi thứ vẫn diễn ra như chưa từng có lời tỏ tình của chàng trai vậy.
Nói vậy thì thật chẳng công bằng một chút nào cho cô cả. Cô có quan tâm chàng trai hơn (dù chỉ một chút). Thỉnh thoảng gió lạnh về vẫn nhắc mặc áo ấm, nói chuyện cũng có chút gần gũi thân thiện hơn, chứ cũng không lạnh lùng nữa. Cô cũng thấy vui và cũng làm chàng trai cảm thấy vui khi nói chuyện với mình. Nhưng cô vẫn chẳng thích chàng trai. Còn hắn, hắn càng ngày càng say đắm cô. Bạn bè cô cũng chỉ biết là ôi may quá, cuối cùng cũng có chàng trai chịu được sự đỏng đảnh kiêu kì của cô bạn này rồi, cuối cùng cô cũng tìm được bến đỗ cho mình rồi.
Thế rồi một ngày nọ, họ chia tay. Cô là người nói lời chia tay. Chàng trai có níu kéo, níu kéo rất nhiều. Chàng gọi điện, cô không nghe máy. Chàng nhắn tin, cô không trả lời. Chàng gặp cô trong nhóm bạn chung, chàng tỏ vẻ buồn rầu, cô mặt lạnh te bơ đi. Chàng xin hẹn gặp riêng cô, cô không gặp chàng. Chàng bất lực tâm sự với bạn của chàng, bạn của cô, bạn chung của hai đứa. Cô nghe lời khuyên này kia, nhưng cô không chấp nhận níu kéo. Cô lạnh lùng bỏ đi như vậy. Chàng trai đó, thực sự đã bấn loạn.
"Nhưng tại sao mình lại chia tay nhỉ?" - cô vẫn không thể nhớ được lý do tại sao họ lại chia tay cả. Khẽ inbox cho nhỏ bạn thân hỏi, nhỏ bạn thân đáp lại, rằng cô chỉ nói họ không hợp, có một vài thứ cô không chấp nhận nổi ở người kia, chứ cũng chẳng ai biết tại sao cô lại chia tay và lạnh lùng với chàng trai này cả. Bạn bè hồi đó, tôn trọng quyết định của cô, nhưng thương chàng trai này nhiều.
Ừ, tại sao cô lại có thể chia tay một chàng trai tốt đến như vậy nhỉ? Một chàng trai học giỏi, thông minh, nhà cũng có điều kiện. Một chàng trai có đủ tình cảm chân thật nhất dành cho cô gái. Hiếm có chàng trai nào dành cho cô tình cảm đong đầy chân thành, cùng hành động chân thật chẳng toan tính gì đến thế. Ít nhất, cô cảm nhận được rằng tình cảm của đối phương là vậy.
Ấy thế mà cô vẫn phũ phàng nói lời chia tay, và cô cũng chẳng có tình cảm gì với chàng trai cả. Cô nỗ lực hiểu cho mọi cố gắng của chàng trai, nhưng tình cảm thì chẳng thêm được một tấc nào cả. Không hợp, vẫn là không hợp.
Rốt cuộc thì, sau tất cả, không hợp vẫn là chia tay. Cũng chẳng thể có một quy chuẩn nào cho việc thế nào là hợp và thế nào là không hợp cả. Người ngoài cuộc nhìn vào sẽ luôn nhìn thấy điểm chung, điểm giống, điểm hợp, điểm vừa mắt từ một cặp đôi nào đó, nhưng liệu 2 con người đó có thực sự hợp được với nhau hay không, thỉ chỉ người trong cuộc mới có thể hiểu được. Cô bảo rằng họ không hợp, nhưng chính cô cũng chẳng giải thích được tại sao lại không hợp. Tất cả chỉ là cảm giác, chỉ là sự nhạy cảm mà bản thân cô vẫn luôn tồn tại trong con người cô. Khó giải thích.
Cô chẳng tiếc gì chàng trai đó, vì chàng trai đó chẳng phải là của cô. Nếu tiếp tục ắt hẳn cô sẽ càng khó chịu, và chàng trai cũng sẽ dần mệt mỏi thôi. Mà đúng là không phải là của cô mà, giờ chàng trai đã một vợ sắp hai con đến nơi rồi kia kìa.
Điều thắc mắc của cô chỉ là: đáng nhẽ người ngoài cuộc sẽ là người hỏi câu "tại sao", vậy tại sao dòng suy nghĩ tại sao đó lại bất chợt chạy qua trong đầu cô?
Có khi nào, bây giờ khi bình tĩnh quan sát lại những câu chuyện trong quá khứ, cô đã bình tâm để trở thành một người ngoài cuộc, đủ tính "tách rời" để quan sát hết tất cả mọi diễn biến của câu chuyện?
---------------------------------------------------------------
Câu chuyện hư cấu dựa trên cảm hứng từ các chất liệu có thật:
- story của 1 đứa em, sau đó được make up bởi phù thủy drama #kikyo
- dòng suy nghĩ "tại sao mình lại chia tay nhỉ?" đến từ một buổi sáng sớm nào đó khi thức dậy
- câu chat của bạn đồng nghiệp "tớ thấy tán Chi dễ cực"
Có "story version" thì chắc chắn sẽ có "emotion version"
Và mình biết, bài này, mình viết không hề hay!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét