Hẳn là vào một ngày mà check này check kia mắt díp hết cả lại rồi, cô gái nhỏ không chịu đựng được nữa, đành phải lôi blog ra để viết. Và kì lạ chưa, cơn buồn ngủ qua đi nhanh chóng như chưa từng xuất hiện. Thật sự vi diệu!!!
Trời đất vài hôm trước vẫn còn nắng vàng rất đẹp, tiết trời khô ráo, gió man mác thôi. Thời tiết mùa thu. Khi mọi người đã nói quá nhiều về vẻ đẹp của mùa thu rồi, thì cô sẽ chẳng còn muốn nói nhiều về nó nữa. Nhưng thu Hà Nội vẫn có sự duyên dáng nhất định, và cô thừa nhận mình bị thu hút bởi sắc trời mùa thu đó. Xàm xí một chút, thì có lẽ, sự hấp dẫn này là do trời vào thu thường là vào tháng Thiên Bình, mà cô thì lại có một bạn Moon Thiên Bình mạnh mẽ trong người.
Nhưng đó là câu chuyện của "vài hôm trước". Đùng một cái hôm nay, gió lạnh về, trời xám xịt. Thỉnh thoảng mưa rớt xuống, sau đó lại gió, và lạnh. Cả thiên hạ lại xì xào bàn tán, rằng, thế là hết mùa thu rồi, mùa đông lạnh lẽo đến rồi. Họ ì xèo, họ tiếc nuối vì chưa kịp chụp vài bộ ảnh mùa thu, chưa kịp thưởng thức tiết trời dễ chịu nhất trong năm của Hà Nội (và chưa kịp cả kiếm người thương đi ăn đám cưới - tháng Thiên Bình mà). Họ ì xèo, mùa lạnh đến nhanh quá mà họ còn cô đơn, trời u ám chụp ảnh chẳng đẹp.
Cô mặc kệ họ. Đông về, là cô vui mừng một cách khó tả. Bốn mùa xuân hạ thu đông năm nào cũng có ở cái đất Hà Nội này nói riêng và các tỉnh miền Bắc nói chung. Nhưng cô đặc biệt chỉ mong chờ mùa đông đến.
Đúng vậy, cô thích mùa đông. À không, không phải thích, "thích" là không đủ để thể hiện tình cảm của cô dành cho mùa đông. Cô yêu mùa đông.
Cô bị hấp dẫn bởi mùa thu là thật, không hề nói dối. Nhưng để trả lời cho câu hỏi có yêu mùa thu hay không, thì cô chẳng thể trả lời "có" được, vì cô chẳng có mấy cảm xúc với mùa thu cả. Cảm xúc của cô dành cho mùa đông - mùa lạnh trong năm mất rồi. Trót yêu.
----------------------
Một ngày cuối tuần, đang tán gẫu, bỗng anh hỏi cô "em thích mùa thu à?". Cô nhìn dòng tin nhắn rồi trả lời "không, em thích mùa đông". Lát sau, điện thoại ting ting. Chẳng nằm ngoài dự đoán, anh hỏi cô vì sao. Cô đọc tin nhắn, mỉm cười, nghĩ thầm "lại thêm một người hỏi vì sao". Vì sao nhỉ? Thực ra, cô cũng chẳng biết là vì sao nữa. Mang máng trong đầu cô nhớ là đã viết rằng cô thích mùa đông như thế nào và vì sao cô lại thích mùa đông đến thế. Đó là những dòng văn của một thời tuổi trẻ bay bổng mộng mơ (đến giờ cô vẫn vậy chẳng khác gì), hơi ngáo và rất ngố của cô. Nhưng cô chẳng nhớ là cô viết ở đâu cả, note trên facebook hay tumblr, hay trên một chiếc nick ảo nào đó... Cô tìm riết cũng chẳng thấy đâu... Ấy thế mà, lúc anh hỏi, cô còn tự tin nghĩ thầm là sẽ gửi lại những dòng đó cho anh để anh đọc hiểu xem vì sao cô thích mùa đông cơ đấy! Cô gái nhỏ đôi khi vẫn tự tin quá mức như thế này.
-----------------------
Cô thích mùa đông. Mùa đông là mùa lạnh. Mùa lạnh ngoài chuyện nhiệt độ sẽ xuống thấp, thì mùa lạnh còn có gió. Keyword ở đây là "có gió". Cô thích gió, thích cảm giác làn gió thổi tung mái tóc dài của cô, thích cảm giác làn gió luồn qua từng ngón tay, chạm vào da thịt. Dù sau đó tóc có rối bù, dù sau đó cô có bị nhiễm lạnh, thì cô vẫn thích gió. Mùa hè hay mùa đông, gió đều đáng yêu như vậy. Đặc biệt là gió lạnh. Cô thích cái cảm giác lạnh buốt cắt da cắt thịt như thế.
Cô thích mùa đông. Mùa đông là mùa lạnh. Mùa lạnh thì chắc chắn sẽ được mặc áo ấm. Cô thích cảm giác trùm quần áo lên người, chui rúc vào những chiếc khăn len, rụt cổ lại trốn trong cổ áo của những chiếc áo len cao cổ. Cô thích đội mũ áo của những chiếc áo khoác, cảm giác chẳng ai có thể nhìn thấy biểu cảm của cô nữa, còn cô thì có thể ở trong đó và đảo mắt quan sát tất cả những gì cô muốn.
Cô thích mùa đông. Cái này thì mâu thuẫn này. Rõ ràng cô rất thích cảm giác lạnh cắt da cắt thịt, nhưng cô lại cũng thích cảm nhận được hơi ấm. Sau khi để tay lạnh cóng, cô sẽ tìm đủ mọi cách để làm ấm tay của mình: đút vào túi áo, tự hà hơi vào tay, xoa hai tay vào nhau, dùng khăn len để ủ tay. Ác ôn hơn là luồn tay vào người của người khác, mà cái "người khác" hay chịu trận nhất lại chính là đứa em gái bé bỏng của cô gái (tất nhiên là cô cũng phải chịu cảnh bị em gái cô "trả thù"). Chui rúc vào chăn ấm vào mùa đông cũng rất là sung sướng.
Mọi người thường thích mùa đông vì được cuộn tròn trong chăn, làm biếng và ngủ rất sướng. Cô thì lại khác. Mùa đông cô có xu hướng dậy sớm hơn và ngủ ít hơn mùa hè. Lý do thì đơn giản cực kì: nếu mà ngủ nhiều quá, làm sao mà cảm nhận được hết vẻ đẹp tuyệt vời của mùa đông. Có thể cô sẽ nằm ỳ trong chăn chẳng chịu nhấc người dậy, nhưng tuyệt đối sẽ không ngủ. Cảnh sắc âm u đẹp như thế này, tại sao lại nhắm mắt mà ngủ cho được cơ chứ. Nếu rảnh, cô còn thích đi ra ngoài đường, lượn phố và cảm nhận sự đẹp của mùa lạnh nữa cơ.
Cô thích mùa đông, cô thích ăn kem vào mùa đông. Là một ice-cream-aholic (viết thế này chắc đúng nhỉ?!), đúng là ăn kem vào mùa nào cũng thích cả, nhưng ăn kem vào mùa đông có sức hấp dẫn và thú vị hơn nhiều. Ăn kem vào mùa không lạnh (đặc biệt là mùa hè), cảm giác bạn nhận được là làm dịu cái nóng, mát hơn, đỡ nóng hơn. Cảm giác cái nóng được giảm đi, đúng không? Đúng. Nhưng ăn kem vào mùa lạnh, chính là mùa đông, cái bạn cảm nhận được là toàn bộ cái lạnh của kem. Không còn là một thứ đồ ăn giúp bản giảm nhiệt, đỡ nóng hơn (nhưng chắc chắn sẽ khát nước), ăn kem vào mùa đông là bạn cảm nhận được toàn bộ hương vị và tính chất của kem đó. Đúng là ngôn từ không thể nào diễn tả nổi cảm giác thú vị đó, không thể diễn tả nổi. Và cô gái thì vẫn rất thích trải nghiệm cảm giác này.
Cô thích mùa đông. Cô yêu mùa đông. Nhưng cô biết, chắc chắn không phải vì những thứ đó mà cô yêu mùa đông. Nếu chỉ vì mấy dòng kể trên, chắc chắn tình cảm của cô dành cho mùa đông đã bị lãng quên rồi. Thực ra, cô gái cũng chẳng rõ tại sao cô lại yêu mùa đông đến thế cả. Yêu là yêu thôi, cảm giác nó là như vậy, hỏi tại sao thì biết trả lời như thế nào nhỉ? Đâu phải câu hỏi nào cũng có câu trả lời đâu, đúng không? Cô đã yêu thì sẽ mù quáng không lý do như vậy đó.
Thôi thì, nếu vẫn cứ phải lựa một lý do nào đó để trả lời, thì chắc cô sẽ lấy lý do: do cô sinh vào mùa đông, mà mẹ cô kể lại là, phải đợi đến ngày lạnh nhất trong đợt rét năm đó, vào đúng giờ lạnh nhất của ngày đó, cô mới chịu đạp bụng mẹ chui ra. Cứ coi như một cái duyên, thì ngày từ khi oe oe chào đời, cô đã có duyên với mùa đông rồi. Có duyên, có phận, thì cứ thế mà tiến thôi.
Mùa đông đẹp là mùa đông không có nắng, không có mưa, chỉ có gió. Hoa sữa có nồng nàn đến như thế nào, thì cô vẫn cứ thích, như cảm giác cô dành cho mùa đông vậy.
Nhưng dù mùa đông có dở chứng lúc mưa lúc nắng như thế nào, thì chỉ cần đấy là mùa đông, là cô sẽ thích, sẽ yêu. Cô sẽ giả vờ hờn dỗi thời tiết, nhưng vẫn sẽ đắm chìm yêu thương mùa đông đó.
Cô còn tự nhận mình là công chúa mùa đông - "princess of winter" cơ mà
#kikyo - viết cho những ngày mùa đông ẩm ương đến mà chưa đến.
-----------------------------------------------------------------------------
Đôi lời của tác giả: đáng nhẽ những dòng tiếp theo sẽ là những dòng văn rất khác, với những cảm xúc rất khác, nhưng vì anh hỏi, nên tất cả đều được dừng lại hết, nhường chỗ cho tình cảm luôn tồn tại nhưng ít khi được nhắc đến này. Đúng thế, cô gái đó thực sự rất yêu mùa đông!
Hôm nay repeat one bài này
Và bài này chẳng liên quan gì đến mùa đông cả
0 nhận xét:
Đăng nhận xét