Lá 6 Cốc trong bộ Witches Tarot của mình - có 1 nét nghĩa liên quan đến "siblings" |
(Bài viết này định viết lâu rồi, mà cứ lười, mãi mới viết được)
Dạo gần đây có quan sát được một vài câu chuyện chị em tỉ muội thân tình ruột thịt. Bỗng có một vài suy nghĩ và muốn kể kể deep deep một chút với các độc giả của tác giả. Thôi thì cũng phải dọn mạng nhện này đi thôi, chứ làm sao để nó mốc meo lên như thế này mãi được.
-----------------------------
Có một vài câu chuyện có thật như thế này:
Chuyện 1: một gia đình có 2 chị em gái cách nhau 2 tuổi. Cô chị sắp lên lớp 5, cô em sắp lên lớp 3. Cô chị thì đúng tuổi ương dở, rất thích tỏ ra là người lớn, là mình biết hết, mình sẽ chăm sóc được hết cho cô em, và câu cửa miệng của nàng này là "để đấy chị làm cho, em thì biết gì". Cô em thì loắt choắt loắt choắt, lon ton chạy theo sau, được 2,3 câu là lại "chị ơi, chị ơi", "chị ơi em có cái này". Có một lần cô em nói với mình:"Chị em á, cái gì chị em cũng biết đấy, siêu chưa?". Mình lúc đó, hiểu là, dù 2 đứa trẻ con này có tị nạnh với nhau như thế nào đi nữa, trong mắt đứa em, người chị luôn như 1 siêu sao đáng ngưỡng mộ vậy.
Chuyện 2: nhà mình cũng có hai chị em gái, cách nhau kha khá tuổi. Mình thì ẩm ương như con cua xông khói, em nhỏ thì cũng đang tuổi ương ẩm. Dạo này mình hay ở nhà. Mỗi sáng, đều như vắt chanh, 8h em mình chạy lên phòng mình, hất hàm đá mông mình rồi hỏi "trưa nay chị ăn cơm ở nhà không?". Mình thì ưỡn ẹo đáp "ngồi xuống đây, để chị tính". Con bé con đá tiếp cái thứ 2 vào mông rồi bảo "có ăn không, không dậy đi làm đi à?". Thực ra, có sự vụ đá mông buổi sáng này là do có một hôm, mình về nhà buổi trưa, xong con bé không nấu cơm cho mình, cũng không hỏi xem mình ăn hay không. Thế là mình bảo "chị dỗi", xong phụng phịu chạy lên nhà.
Chuyện 3: vẫn là chuyện 2 chị em nhà mình. Chả là mình có dặn con bé đừng nói với bố mẹ là chị ở nhà. Con bé ừ cho xong rồi chạy tót xuống. Hôm qua, mình ở nhà cả ngày làm bánh làm trái, bà cụ non ý bịa được ngay câu chuyện: chị đi làm rồi 10h hơn về nhà làm bánh với con đến chiều. Mình ở trên tầng nghe xong mà ôm bụng cười. Sáng nay mình chuẩn bị đi, thì con bé lên năn nỉ ở nhà với nó cho vui, có người nói chuyện cùng.
--------------------------------------------
Với mình, đứa em ruột của luôn nhỏ bé, cần được bảo vệ và đặc biệt là vô cùng lắm chuyện. Thỉnh thoảng nó sẽ được quyền khóc lóc, mè nheo, đòi hỏi những thứ vô lý, ăn vạ những chuyện không đâu. (Những) Đứa em ruột thường sẽ luôn bé nhỏ trong mắt anh chị, chẳng bao giờ lớn được. Và anh chị thì yêu thương đứa em ruột nhiều lắm, nhưng chúng nó thì cứ trẻ con trẻ con ứ tình cảm gì cả.
Nhưng mà mình quên mất là đứa em ruột đó cũng yêu thương anh chị nhiều lắm, và dần dần nó cũng sẽ lớn. Thế nên mình đôi lúc thực sự bất ngờ vì sự quan tâm mà bạn nhỏ xinh đẹp nhà mình dành cho mình. Hóa ra con bé biết được là cay ở mức độ nào thì mình ăn được đấy. Khá bất ngờ trưa qua, con bé cảnh báo mình đừng ăn nước chấm này, vì nó quá cay so với dạ dày của mình. Mình không tin lắm, thử 1 xíu và sau đó nhè ra luôn vì con bé nói đúng. Vẫn cứ nghĩ những đứa em ruột thường hay không hiểu chuyện, thế mà thực ra cũng hiểu chuyện phết. Mà, không chỉ dừng lại ở việc yêu thương, đứa em ruột thường hay ngưỡng mộ anh chị ruột mình ở một mức nhất định nào đó. Tôn thờ thì chắc là tùy trường hợp, nhưng mà ngưỡng mộ thì ít nhiều cũng có. Tất nhiên, mỗi bạn nhỏ sẽ thể hiện theo một cách khác nhau.
Các cụ ngày xưa dạy là "Khôn ngoan đối đáp người ngoài/ Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau". Nếu nói "đá" nghĩa là đánh nhau chửi bới, thì chắc không tránh khỏi. Dù có là anh chị em ruột đi chăng nữa, thì cũng không thể bắt là phải hợp tính hay không khắc khẩu với nhau được. Mỗi người một tính, chẳng có quy định nào là anh chị em một nhà phải hợp tính nhau cả. Nhưng mình nghĩ rằng, đã là anh chị em ruột, thì luôn yêu thương nhau rất nhiều. Điều này là chắc chắn. Chỉ là đôi khi trẻ con, đôi khi không hiểu ý nhau, đôi khi máu chó nổi lên thì cắn nhau tí tẹo cho vui thôi. Anh chị thường thích ra oai còn em út lại thường thích khẳng định mình đúng.
Mọi người thường sẽ hay nhìn hành động mà ít khi tìm hiểu/hiểu ý nghĩa của hành động. Thường thì mọi người hay suy diễn nhiều quá, hoặc xa quá, hoặc đánh giá phiến diện quá. Sau khi để não tự kịch tính hóa câu chuyện lên, người ta hay quy chụp luôn cho tất cả những hành động sau đó sẽ theo mô típ đó, mang ý nghĩa đó, hình thành một định kiến/đánh giá về người khác và hành động của họ. Khá kỳ lạ, là càng với những người thân thiết, dường như con người ta lại càng chủ quan với những nhận định này của mình. Bản thân tác giả của bài viết này cũng bị như vậy, thế nên mới có những suy nghĩ về những đứa em ruột như vậy. Nhưng cũng may mắn, sau khi học hành xong, cảm nhận và giác ngộ được nhiều thứ, tác giả dần nhận ra nhiều điều hay ho, và dần ngập tràn trong hạnh phúc.
Sống hạnh phúc thực ra cũng dễ lắm, có khó gì đâu, nhỉ!