Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2024

Ôm ấp một nỗi buồn

 2023 có thể coi là một năm đầy sự tổn thương trong những mối quan hệ của mình, mọi kiểu mối quan hệ. Người đi xem vài trăm mối quan hệ giữa người với người cho người khác, rồi chính mình lại tổn thương sâu sắc và loay hoay. Chà, lí trí vẫn là lí trí, nó chả liên quan gì đến cảm xúc, nhỉ? Thế nên, mình vẫn buồn. Đã thế lại còn lười, nên cũng chẳng viết lách gì để giải toả :))

Nỗi buồn.

Nỗi buồn thì không xấu, sự tiêu cực cũng chả xấu. Nó cần có để còn đối chiếu, phải có thì mới biết thế nào là vui, thế nào là tích cực. Cơ mà, với một đứa mẫn cảm, trải qua quá đủ chuyện để lờ mờ hiểu ra mọi thứ như thế nào, thì nỗi buồn hay những khả năng tiêu cực, thường được nhận ra sớm hơn. Nhận ra những điều đó sớm, dự đoán được và rồi nó thực sự xảy ra. Quản trị và dự đoán được rủi ro trong công việc thì ổn, nhưng đây lại là vấn đề về cảm xúc. Mỗi lần như vậy xong, mình lại tự cười mình: uh đó, đã bảo rồi mà… Mọi người cứ nghĩ là biết trước điều gì đó thì sẽ ổn hơn, sẽ có khả năng chống sốc này kia… Không đâu, đến lúc cái khoảnh khắc đó xảy ra, mọi thứ bỗng trở nên sụp đổ, dù chỉ là phút chốc. Tóm lại, dự đoán được nỗi buồn đang ập đến, chả vui tẹo nào. Năng lực cảm nhận được cảm xúc của người khác, của môi trường, lại đi kèm với một cái đầu phân tích siêu lí trí, thì thường trường hợp đầu tiên nghĩ đến sẽ đúng. Nhưng mà combo này chẳng vui tẹo nào.

Nỗi buồn sẽ đi đâu?

Nỗi buồn chẳng đi đâu hết, nó vẫn ở đây, rồi những chuyện khác đến, thời gian trôi qua, dần dần bị quên hoặc sẽ hết thôi. Bản thân mỗi người thay đổi và phát triển từng ngày, thế nên điều làm mình buồn hôm nay, chưa chắc đã khiến mình buồn trong tương lai. Cũng có những nỗi buồn nó vẫn ở đấy, cứ sau một khoảng thời gian nào đó nó sẽ quay lại, ở một dạng hình thù khác, một câu chuyện khác. Bản thân không giải quyết được gốc, thì vòng lặp này vẫn tiếp tục thôi. Mình có được dạy là khi bất kì cảm xúc nào ập đến, hãy ghi nhận, chấp nhận và quan sát nó. Thành thực với cảm xúc của mình đã, rồi sau đó xử lí gốc rễ sau. Chứ còn chưa thành thật với mình, thì chả xử lí được. Tất nhiên, “xử lí” ở đây không có nghĩa là sẽ cần phải làm nó lanh tanh bành lên. Tự mình đối diện là được.

————————————————

Câu chuyện năm 2023 thực sự khiến mình phải nhìn nhận lại bản thân mình. Mình thừa nhận rằng năng lực nhìn người của mình sẽ rất ok nếu đấy là nhìn vào người không có liên quan gì đến mình. Còn nó dở tệ nếu người đó có mối quan hệ nào đó với mình. Có những thứ đã từng rất tin mới kể, có những điều thân thiết lắm mới làm, rồi sau cùng, mọi thứ lại trở thành thứ đâm thẳng vào mình. Câu chuyện sang tai người này người kia, được make up thêm cả tỉ thứ, nhưng phần sự thật trong câu chuyện thì không phải ai cũng biết. Mình bị ấm ức. Mình rất ấm ức. Có những thứ là oan uổng, là không công bằng với mình. Nhưng rồi sao? Cũng chẳng biết làm sao cả, tự ôm ấp nỗi buồn này và thận trọng hơn với những lần sau thôi.

Nhưng mình nghĩ nhiều, mình lại bắt đầu suy nghĩ, là mình đã làm gì sai mà lại bị nhận những thứ như thế. Thế chẳng nhẽ họ không đúng với mình, nhưng vì họ biết khóc, biết giả bộ, mình thì không, nên lỗi ở mình à? Xong rồi giờ sao? Thay đổi à? Thay đổi như thế nào? Cảm giác ngọn lửa của mình vừa bị dội vài thùng nước lạnh vào vậy. Hay bây giờ không cười không nói, không gì nữa, ngồi im không động chạm đến ai? Mệt thực sự đấy. 

Continue reading