Title được viết vào 29/7/2022, kèm một cái ảnh. Và hết, không còn dòng text nào cả.
Thực ra bảo có rảnh không, thì hiện tại, nghĩa là 17/6/2024, mình không rảnh. Cũng phải viết khá nhiều thứ, nhưng mà rốt cuộc lại chẳng muốn viết cái gì cả. Vì cảm xúc, tinh thần đều chẳng muốn viết. Viết xong mấy cái đó được gì cơ chứ? Một lời khen là biết giúp đỡ đồng nghiệp à? Chẳng có đâu. Vì sẽ bị coi nó là bổn phận, trách nhiệm. Làm tốt thì là làm đúng bổn phận, còn làm không tốt thì là không có trách nhiệm. Nhưng mà "trách nhiệm" của mình cũng chẳng phải là đi viết hộ những người chẳng muốn viết. Thành quả về cả danh lẫn vật chất thì họ nhận, mất thời gian công sức thì là mình. Nhưng mà không làm, không có, thì kiểu gì chả bị bảo là chỉ biết bản thân, không biết đến người khác, không vì tập thể? Nực cười thật ý. Nhưng mà, cứ thử một lần nữa bảo vậy với mình xem, mình combat thẳng là cái chắc luôn.
Nhiều thứ bất mãn ở trong người, nhưng nhìn thẳng nhìn thật, không lừa dối bản thân, thì chính xác là mình bị buồn. Giới trẻ sẽ bảo là "suy", nhưng mà mình cứ nói thẳng là mình bị buồn nhé. Chả có suy gì ở đây cả, buồn thôi. Buồn vì nhiều thứ nhiều chuyện, nhưng lại chẳng rơi nước mắt được. Mọi người cứ nghĩ là một người luôn cười luôn nói, tích cực hề hề thì sẽ chẳng biết buồn đúng không? Định kiến này hẳn là đã viết ở nhiều bài lắm rồi, kêu gào nhiều lắm rồi. Chẳng còn hơi sức đâu để đạp đổ cái định kiến đấy của người khác về một người-hay-cười nữa. Kệ thôi. Bản thân là một người nghĩ nhiều, đưa đẩy tâm trí đi xa là một dạng bản năng có được luyện tập, nên bảo bỏ được thì khó lắm. Nên là hay bị buồn. Buồn vì nhiều thứ. Buồn bản thân không có quyền và cũng chẳng dám từ chối. Buồn bản thân đã lại tiếp tục quá tốt, trao cơ hội cho những người có lẽ cũng chả xứng đáng lắm. Buồn vì chuyện tình cảm lại chẳng đi đâu vào đâu, đã tự dặn mình đừng như vậy, để rồi lại vô tình lao thẳng mẹ vào cái hố cũng chả biết là do người khác tự đào rồi mình bước vào, hay là cái hố do chính mình tự bước vào nữa. 500 lần thì cả 500 lần đều tự đào hố cho bản thân, mặc dù đã tự dặn ngay từ đầu: đừng vì người khác đẩy thuyền mà dễ crush một người nào đó quá. Chán bạn, bao nhiêu lần rồi mà bạn vẫn thế hả bạn? Bản thân biết được luôn là tiếp theo sẽ quằn quại về mặt cảm xúc như thế nào, sẽ cần một lời xác nhận từ phía kia và từ phía bản thân như thế nào, rồi như thế nào thì mới thoát ra được. Trời ơi, có mỗi cai bài học yêu đương này mà học quá trời quá đất rồi vẫn chưa rút ra được bài học nào cho bản thân vậy??? Chả biết bản thân giỏi ở đâu, chỉ thấy kém.
Nhiều thứ muốn làm, nhiều hoài bão và ước mơ muốn thực hiện, nhưng cứ bị loanh quanh luẩn quẩn như thế nào đó. Bế tắc ý. Nhiều lúc lại tự nghĩ, có phải là một đứa chỉ làm ở 1 nơi không quá 18 tháng, giờ lại làm ở 1 chỗ được hẳn 3 năm, thì sẽ bị cảm thấy có gì đó sai sai không? Cái cảm giác lấn cấn này do chưa quen với việc gắn bó với một tổ chức quá lâu, hay là do thực sự mọi thứ đang loanh quanh khiến bản thân mình không phát triển được. Chẳng ai đi làm lại nghĩ đến việc nhảy việc nhiều cả, người ta chỉ nhảy khi cảm thấy không còn có cái gì đó có thể nhét thêm được cho mình, từ tài chính, đến kiến thức kĩ năng và cả sự công nhận nữa thôi. Hầy!
Mình có học về tâm lí, không quá chuyên sâu nhưng đủ để hiểu mấy điều. Mọi lời khuyên từ người nào đó khác về cơ bản đều vô nghĩa. Vì họ không phải là bản thân mình, kể cả họ có là người hiểu nhất, thân nhất, có cùng góc nhìn với mình, thì họ cũng vẫn không phải là mình. Chỉ có bản thân mình mới biết được là mình cần gì và muốn gì thôi. Như mình vẫn hay dùng nhiều công cụ để khuyên người khác, thực ra, việc mình làm chỉ là giúp họ nhìn rõ vấn đề và chấp nhận vấn đề của chính họ thôi, chứ cũng chả khuyên được. Mọi lời khuyên, đều ít nhiều dính tới góc nhìn và trải nghiệm cá nhân của bản thân mình, dù cho mình có khách quan đến thế nào đi chẳng nữa. Những lúc buồn như thế này, mọi người sẽ khuyên là đừng suy nghĩ nữa, đừng đưa tâm trí đi xa nữa. Trời ơi, để không nghĩ nữa, để bớt buồn lại, thì phải có cái gì để bấu víu chứ. Người đang ngã, thì hoặc phải có ai đó kéo người ta lên, hoặc phải có chỗ nào đó làm điểm tựa để đứng dậy. Giờ mình đang rơi tự do, xung quanh không một cánh tay, không một điểm tựa, thì bớt suy bớt buồn kiểu gì? Giống như người đang down mood hoặc trầm cảm ý, đừng khuyên họ là up mood lên hoặc bớt trầm cảm đi. Họ cần được rơi xuống đến đáy để tự đi lên. Việc bạn cần làm với người đang down mood, là cho họ thấy xung quanh họ vẫn còn có chỗ để níu vào, vẫn còn có người xung quanh. Việc của bạn là đồng hành.
Hiểu vấn đề chưa? Vấn đề là mình đang buồn, đang suy vì nhiều thứ, nhưng không thấy ai đồng hành cùng mình, không thấy chỗ nào làm điểm tựa để bật lên được. Người ta buồn chuyện công việc thì có người yêu chia sẻ, người ta cô đơn tình cảm thì công việc không ổn. Mình thì buồn cả đôi đường, không thân với đồng nghiệp hiện tại để mà tâm sự, bạn bè thân thiết thì có nhưng cũng đầy vướng bận cuộc sống riêng. Mà mình thì sợ làm phiền. Vừa hay tài chính chưa đủ tốt, cũng đang phải lo một đống thứ, nên cũng chẳng dám khám tâm lí hay nhờ bác sĩ tâm lí giúp đỡ. Tất nhiên, mình biết mình cần làm gì để giải quyết từng chuyện một. Nhưng mà lười, rồi ngại, rồi bận, rồi còn nhiều thứ nữa... Bận quá.
Đáng nhẽ cuối tuần vừa rồi mình sẽ viết rất nhiều thứ, sáng kiến cho mng (ừ, cho mng, vì là mng đứng tên mà, mng có làm mà, nhưng mng không chịu viết, còn mình thì lại rảnh quá cơ nên ôm mie việc vào người), viết mấy cái giấy tờ bên đoàn thanh niên, viết brief cho dự án re-branding... nhưng rốt cuộc là mình không làm nổi một cái gì hết. Vì mình thấy chính cơ thể mình có những dấu hiệu chống lại những mong muốn trong đầu của mình. Mỏi người, mỏi rã rời, nằm xuống một cái là ngủ tẹt luôn. Sáng nay có dậy, có mở mắt, có lướt mọi thứ, nhưng thực sự không ngồi dậy nổi để viết này viết kia, phải mãi tới chiều mới nhấc được người lên. Sau đó cũng chẳng có tâm trí làm gì, được buổi tối ngồi brainstorm chốt nhiều thứ với đối tác của một dự án khác. Hết ngày. Mình biết đấy là dấu hiệu của việc mình bị kiệt sức cả về tinh thần lẫn thể chất. Một sự rệu rã mà xuất phát điểm là do bị buồn quá nhiều vấn đề.
Tệ thật đấy. Mình đã nghĩ có thể viết một cái gì đó nó tươi sáng hơn, thú vị hơn, chứ không phải là một nỗi buồn hoang hoải nát bét như thế này. Nhưng mà thôi, blog này thì có khác gì morning page của mình đâu. Viết không cần đọc lại và viết không cần sợ hãi mà. Có vài cái page trên facebook mình cũng thả nhiều dòng tâm tình, nhưng rốt cuộc là cũng vẫn ngại người khác đọc được. Insta thì trót cho người ta follow, cũng chưa thân đến mức nên biết những cảm xúc kiểu ntnay. Nên thôi, cứ viết lên đây vậy. Nếu có vô tình đọc được những tâm sự không giống mình của bình thường, hi vọng bạn hiểu, vẫn là mình thôi nhưng đây là góc mà chẳng phải ai cũng biết.
Nhưng mà, may quá, may mà không phải là trống rỗng, mình chỉ đang buồn, cần được tựa đầu, cần được ôm. Mạnh mẽ đến đâu thì cũng vẫn có yếu đuối thôi mà.