Thứ Tư, 23 tháng 10, 2019

TẠI SAO LẤY CHỒNG XONG LÀ BIẾN MẤT LUÔN?

Biểu cảm ngơ ngác khi bỗng dưng món ăn "cưới xin" đổ ụp lên đầu bạn.
Một ngày thu Hà Nội, nắng vàng, gió nhẹ thổi, không oi bức. Thời tiết như thế này quá đẹp để ngồi cafe hẹn hò, chụp ảnh, lượn phố xá... Ấy thế mà mình lại bỗng chốc có khá nhiều suy nghĩ này kia. Không dông dài, xin phép vào đề luôn.

Có một hiện tượng phổ biến mà mình hay được nghe hoặc bắt gặp, đấy là các bạn nữ sau khi lấy chồng xong biến mất trong mọi cuộc chơi (có phải vì thế nên mới có câu "theo chồng bỏ cuộc chơi" không các cậu?). Tần suất xuất hiện của các bạn đó sẽ thưa dần, rồi dần dần là biến mất hẳn luôn. Câu nói mà mình hay được nghe nhất về hiện tượng này, đó chính là "chả hiểu sao cưới chồng xong một cái không thấy xuất hiện gì nữa luôn". Ái chà chà, vấn đề này mình hiểu, trong phạm vi bài viết này, mình giải thích cho các bạn nhé.

Khi còn độc thân, điều các bạn chú ý là chỉ mình bạn, cùng lắm có thêm gia đình (bố mẹ, anh chị em ruột). Điều bạn cần lo lắng đó là sự lo lắng cho mình bạn, lúc đó, bạn có thể bớt chỗ này bù chỗ kia thoải mái. Bạn quyết, ảnh hưởng đến mình bạn, không ảnh hưởng trực tiếp đến người khác. Nhưng khi bạn có thêm 1 người gọi là "chồng" ở cùng với bạn thì sao? Ăn cơm là phải ăn, không chỉ vì bạn không đói mà bạn người kia cũng phải nhịn theo bạn được. Nếu bạn nào nói rằng: đứa nào đói thì tự đi mà ăn, thì mình phản biện lại: đúng là đứa nào đói tự đi mà ăn, nhưng nếu như thế thì bạn và chồng sẽ giống như những người ở chung không hơn không kém, nó mất đi ý nghĩa gia đình đi nhé, mà ở chung thì không cần đi ra phường làm giấy đăng ký kết hôn. Khi độc thân, phòng là của riêng bạn, bạn thấy bẩn bạn dọn, hoặc không. Nhưng câu chuyện dọn nhà lúc có chồng rồi sẽ không chỉ phụ thuộc vào mình bạn nữa. Vì tiêu chuẩn "bẩn" của mỗi người khác nhau, nếu chồng bạn bảo là "nhà bẩn rồi", thì bạn cũng không thể chổng mông lên ngủ để mình chồng bạn dọn được.

Đó, ít nhất về 2 vấn đề cơ bản là ăn và ở đã chịu ảnh hưởng rồi nhé. Khi bạn không còn có 100% quyền quyết định trong tay, thì bạn sẽ mất thời gian nhiều hơn để đưa ra quyết định, sẽ bị ảnh hưởng, sẽ không còn rảnh rang về thời gian để xuất hiện tụ họp nữa. Bây giờ để mình kể một ngày cơ bản của người có chồng cho các bạn nhé ;)

Người phụ nữ của gia đình sẽ dậy vào 6h sáng (là muộn nhất). Sau khi đánh răng rửa mặt sẽ lên phơi quần áo, giặt quần áo. Sau đó 6h15 sẽ gọi những đứa con dậy đi học, chuẩn bị quần áo đi làm, đồng thời cũng sẽ tư duy xem hôm nay ăn gì, đi chợ thế nào. 6h45 người phụ nữ sẽ ra khỏi nhà đưa con đi học, sau đó sẽ tiện đường đi chợ, tiện đường quay về nhà cất đồ, rồi tiện nốt đường đi làm (thực ra chẳng tiện lắm), có mặt ở chốn công sở trước 8h, xinh đẹp kiêu sa và khí chất. 17h30, người phụ nữ nhấc mông khỏi chốn công sở để về nhà. Sớm thì 18h00 về đến nhà, tắc đường nữa thì 18h30 hoặc 19h00 (hoặc hơn) về đến nhà. Việc tiếp theo sẽ là nấu cơm, ăn cơm, ăn xong rồi rửa bát. Đại ý câu chuyện ăn tối nhanh thì 19h30 xong, muộn thì 20h00. Ăn xong nào có tắm rửa được luôn, phải nghỉ ngơi. Thế là trong lúc tranh thủ nghỉ ngơi xuôi bụng, người vợ sẽ đi đổ rác. Về tắm rửa xong, lên giặt quần áo xong sẽ là 21h00. Lúc này chỉ kịp ngồi làm nốt vài việc còn sót trên công ty, dạy con học, là cả nhà sẽ tắt điện đi ngủ rồi. 21h00 mà đi chơi nữa thì lên 1900 quẩy à =)) 

Đó, đấy là một ngày điển hình của một người có chồng đấy. Mọi thứ có thể du di một chút, nếu người chồng biết cách chia sẻ với người vợ công việc phát sinh sau kết hôn. Nhưng các cậu thấy không, khi còn độc thân, thì một ngày sẽ vẫn bắt đầu từ 6h sáng (hoặc muộn hơn), với tâm trạng thoải mái hoặc uể oải, vươn vai hít thở, lấy tinh thần đi làm 8 tiếng, về nhà tự nấu hoặc gọi đồ, hoặc không ăn, tắm rửa rồi lướt internet chơi bời, gặp bạn bè nói chuyện, hoặc làm nốt công việc. Việc-không-tên lớn nhất, đau đầu nhất, và có khi áp lực nhất sau khi lấy chồng, có lẽ là chính là nghĩ-cho-người-khác đó. Nghĩ xem hôm nay ăn gì, nghĩ xem bao giờ dọn nhà, nghĩ xem sắp xếp thời gian như thế nào đấy. Người chồng có thể giúp đỡ, hỗ trợ, nhưng thử hỏi có nghĩ hộ được hết từng ấy thứ không? Cả tuần ăn một món thì chẳng đợi đến ngày thứ 8 đã bắt đầu góp ý rồi. Quần áo 2 ngày chưa giặt, không có dủ đồ để mặc thì chắc loạn hết nhà mất.

Mình thì chưa có chồng con gì đâu, nhưng có đứa em gái kém 12 tuổi và thỉnh thoảng bố mẹ sẽ bận mà đi xa, thì người chị này cũng không khác gì bà mẹ trẻ cả. Đấy là chưa tính đến chuyện ngoại giao họ hàng hai bên vân vân mây mây, sống chung cùng bố mẹ chồng... đấy nhé. Những người phụ nữ có chồng mà vẫn có thời gian duy trì những mối quan hệ quan trọng thân thiết, sở thích thời còn độc thân hẳn phải có những người thân xung quanh hỗ trợ và giúp đỡ, thông cảm và bao dung rất rất nhiều luôn.

Hôn nhân là câu chuyện của mối quan hệ, của lý trí, của sự hợp tác 2 bên. Nó không chỉ đơn thuần là cảm xúc, nó cũng không phải là câu chuyện cá nhân để mà ích kỷ. Mối quan hệ win - win này nếu một bên không thấy win thì ắt sẽ tan vỡ. Ái chà, hôn nhân phức tạp quá đi, nó quá sức chịu đựng của mị ở thời điểm hiện tại. Mị còn trẻ, mị muốn đi chơiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.


Continue reading

Thứ Ba, 8 tháng 10, 2019

#diary 191008

       Hôm nay đã lại khóc. Khóc vì buồn, rầu, vì tủi thân. Chính xác thì, dù có yếu đuối cỡ nào, thì trước mặt học sinh mình đều tỏ ra rất cool ngầu, mạnh mẽ, mọi thứ với chị đều đang rất ổn. Thế mà hôm nay, dù nước mắt đã tự chảy từ trước đó, đã thấy ổn rồi mới đi dạy, đến lớp dạy, gặp học sinh mà mắt vẫn òng õng nước.
         Mấy hôm nay, mình buồn lắm. Trong những lúc chông chênh và dễ yếu đuối như thế này, anh lại chẳng xuất hiện. Mình chẳng cần anh phải kè kè 24/7, luôn có mặt mọi lúc mọi nơi mỗi khi mình cần, nhưng ít ra về mặt tinh thần thì anh vẫn cần hiện hữu chứ? Anh bảo anh bận công việc, anh cần tập trung, cần được tôn trong không gian riêng, mình ok hết. Nhưng như thế đâu có nghĩa là anh biến mất hoàn toàn. Anh gặp khó khăn anh đẩy mình ra không chịu chia sẻ. Mình gặp khó khăn thì không thấy anh đâu. Đấy là nguyên lý gì vậy??? Bận thì cũng vẫn phải ăn uống ngủ nghỉ. Trước khi đi ngủ nhắn cho nhau 1 câu "ngủ ngon nhé, anh ngủ đây", sáng dậy nhắn 1 câu "good morning anh đi làm đây" hoặc những câu tương tự thì tốn thời gian lắm ạ? Mà sáng dậy anh vẫn còn lướt lướt được facebook cơ mà...
          Mình không đòi hỏi quá nhiều sự quan tâm, mình hiểu và chấp nhận việc anh cần tập trung cho công việc, sự nghiệp, nên sẽ không quan tâm mình nhiều được. Nhưng như vậy đâu có nghĩa là mình đáng bị nhận sự vô tâm đâu nhỉ? Không đòi hỏi nhiều sự quan tâm đâu có nghĩa là chịu được sự vô tâm? Yêu đương ai chẳng muốn mình là ưu tiên hàng đầu, ưu tiên đặc biệt, nhưng mình đã chấp nhận không cần chuyện đó, sao anh lại hành xử vô tâm đến thế? Lúc anh bận thì anh mất hút, không một lời nhắn gửi rằng anh bận nên không nói chuyện để ý được đến em đâu, cứ thế biến mất. Rồi đến khi mình không chịu được, mình nhắn trước, mình hỏi, anh lại kêu anh bận. Hoặc đến khi anh rảnh, anh lại nhắn tin xin lỗi. Cách cư xử kiểu đó, làm mình thấy bản thân mình như một option cho anh lựa chọn, nếu em muốn thì ok thế này, nếu em không muốn, thì thôi. Thế đấy là em muốn, thế còn anh có muốn không? Em muốn gặp anh nên em chủ động. Anh muốn gặp em, nhưng chưa đủ, nên anh im lặng luôn đúng không? Trong khi đó, mình luôn coi anh là một thứ cố định, một lịch gặp được ưu tiên, và không có back up gì phía sau cả. Không gặp mình, anh lựa chọn gặp bạn bè nói chuyện, vì anh luôn có nhiều option để lựa, anh coi chuyện gặp mình như một option trong đó, chẳng qua nó được ưu tiên thôi. Còn với mình, gặp anh là điều chắc chắn trong kế hoạch, mình từ chối những cuộc hẹn khác để gặp được anh. 
           Có khi cách mình yêu đang không đúng rồi. Mình đâu phải đứa thấp kém hay bấu víu tình yêu, mà lại phải chủ động nhiều đến mức này và nhận nhiều sự vô tâm đến mức này? Mình cũng tốt, cũng xinh, cũng biết cách cư xử, mình xứng đáng nhận được những sự quan tâm đúng mức của người yêu chứ nhỉ? Thế nên, chắc mình sẽ ngưng sự chủ động trong mối quan hệ này lại, tập trung vào phát triển bản thân hơn, chứ không dành cho anh quá nhiều thứ như thế nữa.

            Tình yêu là câu chuyện không tính toán, là cho đi vô điều kiện, là đám lửa cháy to, đẹp, rực rỡ và ấm áp. Nhưng để tình yêu cháy được mãi, thì cần tiếp thêm nhiên liệu cho nó. Sự tương tác tinh tế trong một mối quan hệ, chính là ngọn gió giúp lửa tình yêu cháy mãi đấy. Thế nên, tình cảm thì vẫn còn đó, nhưng nếu trong một mối quan hệ, một người cố gắng còn một người vô tâm, thì chẳng khác gì đang yêu đơn phương trong mối quan hệ đó cả. Cho đi tình yêu trong sáng vô điều kiện, nhưng nhận lại là sự thờ ơ lạnh lùng, thì dần rồi lửa cũng tắt thôi. Yêu đơn phương kiểu gì chả có deadline.

            Về cơ bản, hôm nay thực sự rất buồn!

Continue reading