Thứ Ba, 8 tháng 10, 2019

#diary 191008

       Hôm nay đã lại khóc. Khóc vì buồn, rầu, vì tủi thân. Chính xác thì, dù có yếu đuối cỡ nào, thì trước mặt học sinh mình đều tỏ ra rất cool ngầu, mạnh mẽ, mọi thứ với chị đều đang rất ổn. Thế mà hôm nay, dù nước mắt đã tự chảy từ trước đó, đã thấy ổn rồi mới đi dạy, đến lớp dạy, gặp học sinh mà mắt vẫn òng õng nước.
         Mấy hôm nay, mình buồn lắm. Trong những lúc chông chênh và dễ yếu đuối như thế này, anh lại chẳng xuất hiện. Mình chẳng cần anh phải kè kè 24/7, luôn có mặt mọi lúc mọi nơi mỗi khi mình cần, nhưng ít ra về mặt tinh thần thì anh vẫn cần hiện hữu chứ? Anh bảo anh bận công việc, anh cần tập trung, cần được tôn trong không gian riêng, mình ok hết. Nhưng như thế đâu có nghĩa là anh biến mất hoàn toàn. Anh gặp khó khăn anh đẩy mình ra không chịu chia sẻ. Mình gặp khó khăn thì không thấy anh đâu. Đấy là nguyên lý gì vậy??? Bận thì cũng vẫn phải ăn uống ngủ nghỉ. Trước khi đi ngủ nhắn cho nhau 1 câu "ngủ ngon nhé, anh ngủ đây", sáng dậy nhắn 1 câu "good morning anh đi làm đây" hoặc những câu tương tự thì tốn thời gian lắm ạ? Mà sáng dậy anh vẫn còn lướt lướt được facebook cơ mà...
          Mình không đòi hỏi quá nhiều sự quan tâm, mình hiểu và chấp nhận việc anh cần tập trung cho công việc, sự nghiệp, nên sẽ không quan tâm mình nhiều được. Nhưng như vậy đâu có nghĩa là mình đáng bị nhận sự vô tâm đâu nhỉ? Không đòi hỏi nhiều sự quan tâm đâu có nghĩa là chịu được sự vô tâm? Yêu đương ai chẳng muốn mình là ưu tiên hàng đầu, ưu tiên đặc biệt, nhưng mình đã chấp nhận không cần chuyện đó, sao anh lại hành xử vô tâm đến thế? Lúc anh bận thì anh mất hút, không một lời nhắn gửi rằng anh bận nên không nói chuyện để ý được đến em đâu, cứ thế biến mất. Rồi đến khi mình không chịu được, mình nhắn trước, mình hỏi, anh lại kêu anh bận. Hoặc đến khi anh rảnh, anh lại nhắn tin xin lỗi. Cách cư xử kiểu đó, làm mình thấy bản thân mình như một option cho anh lựa chọn, nếu em muốn thì ok thế này, nếu em không muốn, thì thôi. Thế đấy là em muốn, thế còn anh có muốn không? Em muốn gặp anh nên em chủ động. Anh muốn gặp em, nhưng chưa đủ, nên anh im lặng luôn đúng không? Trong khi đó, mình luôn coi anh là một thứ cố định, một lịch gặp được ưu tiên, và không có back up gì phía sau cả. Không gặp mình, anh lựa chọn gặp bạn bè nói chuyện, vì anh luôn có nhiều option để lựa, anh coi chuyện gặp mình như một option trong đó, chẳng qua nó được ưu tiên thôi. Còn với mình, gặp anh là điều chắc chắn trong kế hoạch, mình từ chối những cuộc hẹn khác để gặp được anh. 
           Có khi cách mình yêu đang không đúng rồi. Mình đâu phải đứa thấp kém hay bấu víu tình yêu, mà lại phải chủ động nhiều đến mức này và nhận nhiều sự vô tâm đến mức này? Mình cũng tốt, cũng xinh, cũng biết cách cư xử, mình xứng đáng nhận được những sự quan tâm đúng mức của người yêu chứ nhỉ? Thế nên, chắc mình sẽ ngưng sự chủ động trong mối quan hệ này lại, tập trung vào phát triển bản thân hơn, chứ không dành cho anh quá nhiều thứ như thế nữa.

            Tình yêu là câu chuyện không tính toán, là cho đi vô điều kiện, là đám lửa cháy to, đẹp, rực rỡ và ấm áp. Nhưng để tình yêu cháy được mãi, thì cần tiếp thêm nhiên liệu cho nó. Sự tương tác tinh tế trong một mối quan hệ, chính là ngọn gió giúp lửa tình yêu cháy mãi đấy. Thế nên, tình cảm thì vẫn còn đó, nhưng nếu trong một mối quan hệ, một người cố gắng còn một người vô tâm, thì chẳng khác gì đang yêu đơn phương trong mối quan hệ đó cả. Cho đi tình yêu trong sáng vô điều kiện, nhưng nhận lại là sự thờ ơ lạnh lùng, thì dần rồi lửa cũng tắt thôi. Yêu đơn phương kiểu gì chả có deadline.

            Về cơ bản, hôm nay thực sự rất buồn!
Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét