Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2020

Đã ổn thật rồi chứ?

"Bản thân đã ổn thật rồi chứ?"

Câu hỏi này quanh quẩn trong đầu mình mấy hôm nay rồi. Mình cũng không rõ mình ổn thật rồi, hay mọi thứ chỉ là giả vờ để che giấu đi những bất ổn bên trong bản thân mình. Là mình đủ vững vàng và bình thản bước qua câu chuyện tình buồn, hay là mình chỉ đang cố tình lờ lớ lơ đi cảm xúc này, và tự cho là mình ổn.

Mình vẫn hay nói với những người tìm đến mình để tâm sự chuyện tình cảm, rằng chỉ có 2 câu hỏi cho mọi quyết định: 1 là có còn tình cảm hay không, 2 là có còn chịu đựng/chấp nhận được không. Ngoại trừ trường hợp cả 2 câu trả lời đề là có, thì tất cả các trường hợp còn lại đều nên dừng lại mối quan hệ đó. Nhưng chuyện tình cảm, nói cho cùng cũng không phải là phạm trù của lý trí. Dù cho có là ngươi lý trí đến thế nào, thì những phút giây yếu đuối cũng sẽ xuất hiện khi chuyện chẳng muốn ập tới.

Mình hiện tại cũng chẳng thể gọi là yếu đuối, cũng đã ngừng khóc, bản thân cũng biết như thế nào là tốt và cần cho bản thân. Mình cũng biết bản thân hiện tại cần tập trung vào điều gì. Nhưng hình như mình đang sợ thì phải. Sợ rằng bản thân chưa ổn một chút nào, chỉ là mình đang tự đánh lừa bản thân. Nếu mà như vậy thật, thì sau này chắc hẳn mình sẽ còn suy sụp nhiều lắm, mà mình thì chẳng muốn suy sụp như vậy. Học nhiều thứ đủ để mình hiểu rằng đang buồn thì cứ buồn, chứ đừng tự làm bản thân mình vui lên, đến lúc sau buồn lại sẽ tệ hơn rất nhiều. Có lẽ vậy mà mình sợ, sợ rằng những cảm giác và nhận thức của hiện tại là giả. Thậm chí mình tự nghi ngờ bản thân rằng có khi nào tình cảm của mình trong chuyện tình cũ không thực sự là yêu hay không.

Cảm giác của mình hiện tại với chuyện cũ là bình thản, hoàn toàn bình thản. Kỷ niệm thỉnh thoảng ùa về, mình biết vậy, nhưng rồi kỷ niệm lại trôi qua, không còn một chút cảm xúc nào với nó cả. Không vui không buồn, không tiếc nuối, không oán trách. Mình chỉ vẫn còn cảm giác khó chịu với những hành động trái ngược với lời nói của người cũ mà thôi. Đợt vài ngày sau chia tay, mình nghĩ nhiều lắm, nghĩ rằng không biết quyết định dừng lại của mình có đúng không, liệu mình có đang bộp chộp vội vàng và quá thiếu sự bao dung để hiểu và thông cảm cho những hành động của đối phương không. Lúc ý thực sự chưa quen được với chuyện không muốn này, luôn cần nói chuyện, tâm sự với bạn bè để lấy lại lý trí. Nhưng chỉ sau đó vài ngày, mình hiểu là quyết định như vậy cả về lý lẫn tình đều hợp lý. Người ta không hứa hẹn không chủ động nói rằng hãy chờ đợi, thì mình tự nghĩ vậy để làm gì? Giả sử đây đúng là Mr.Right của mình, thì sớm muộn rồi người ta và mình cũng sẽ dần điều chỉnh cá tính để quay lại với nhau. Cái gì thật sự là của mình thì sẽ mãi là của mình thôi. Còn nếu đã không phải là của mình, thì chìm đắm trong tiếc nuối chỉ là sự ngu ngốc không dám đối diện với sự thật mà thôi.

Vết thương chắc là vẫn còn đó, chưa lành được. Nó là một vết thương sâu. Nhưng không tập trung chú ý vào nó nữa, thì chắc sẽ thấy bớt đau đi một chút. Chuyện cần làm để vượt qua thì mình cũng đã làm, mình cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa. Chỉ là, trong một chiều mưa của ngày nghỉ ở nhà, bỗng suy nghĩ khá nhiều về chính bản thân và cảm xúc của chính mình. 

Thật là khó hiểu mà.

Share:

1 nhận xét: