(Ảnh phục chế) Minh họa chuẩn xác khoảnh khắc mình bắt đầu ghét mưa |
Hà Nội đang mưa bão. Bão đang le ve ở đâu đó, thế nên hoàn lưu bão ghé thăm Hà Nội trước, Hà Nội hứng trọn cơn mưa dài bất tận. Mưa từ tối qua đến tận bây giờ không chịu ngừng đến một nửa giây.
Mưa hay nắng thì mình đều không thích, mình thích gió mát thôi. Nhưng vẫn ghét mưa hơn một chút, dù mưa chẳng có tội lỗi gì. Mãi đến gần đây, mình mới nhận ra, yêu hay ghét một điều, thường liên quan đến một sự kiện nào đó. Ví dụ như sự kiện A xảy ra làm cho bạn có cảm giác thoải mái vui sướng, thì bạn sẽ có cảm giác thích, dần dần sẽ thích hay yêu thật nếu sự kiện A cứ tiếp tục làm bạn vui. Và ngược lại. Tất nhiên, có một vài trường hợp thích trò chơi ngược tâm, càng đau khổ càng thấy thích. Dù có là gì, thì tóm lại yêu ghét đều hình thành từ cảm xúc phát sinh liên quan đến một sự kiện nào đó. Cảm xúc đó đủ to hoặc đủ nhiều thì ắt sẽ tạo ra yêu thích đánh giá mỗi lần gặp sự kiện đó.
Cũng không phải vô cớ mình ghét mưa...
Ngày bé, bản thân chỉ không thích mưa vì mỗi lần trời mưa đường sẽ bẩn. Đường bẩn và ra ngoài sẽ làm chân bẩn. Hồi đó nhà còn ở trên phố, mưa là sẽ dột, gì không nhiều nhưng mà cũng lích kích.
Hồi còn thích mưa, bản thân rất thích trò xoay xoay ô đi bộ dưới mưa, rồi dẫm chân vào vũng nước khi trời mưa. À, vì sợ bẩn chân (nỗi sợ khó lòng xóa bỏ) nên chỉ chơi mấy trò đó khi ở gần nhà, để lúc nào không chịu được hoặc sợ bẩn quá, có thể chạy tót về nhà rửa chân... rồi lại ra nghịch tiếp.
Hồi còn thích mưa, ý là hồi tuổi nhỡ nhàng cấp 2, thích cảm giác được đạp xe dưới trời mưa lắm. Hồi đó không quá thích mưa, nhưng đặc biệt ghét áo mưa, nên mưa nhỏ thì mặc áo chống nắng, mà mưa to thì kệ luôn, đạp xe về. Bây giờ thì người ta sẽ dùng từ là "chill", còn hồi xưa thì mình chỉ biết, mỗi lần như thế là một lần được tận hưởng cảm giác thoải mái thôi.
Hồi còn thích mưa, ý là trước khi xảy ra sự kiện ghét mưa, mình rất thích ngắm trời mưa. Cảm giác ngồi trong nhà, nhìn mưa rơi, nhìn trời âm u, nghe tiếng mưa rơi rất thú vị. Lúc mới mưa thì lộp độp lộp độp, những hạt mưa to đùng ngã ngửa rơi xuống khoảng đất khô. Nước mưa chạm đất, tóe loe ra, từng mảng từng mảng. Rồi lúc mưa nặng hạt hơn, thì mưa kêu rào rào. Có những lúc mưa dày đến mức nhìn ra được. Hồi ý cũng hay có trò cố gắng nhìn ra xem mưa đang theo hướng nào, không nhìn xuống đất mà nhìn hạt mưa rơi ý (bỏ qua đi, có tả mà các bạn chưa từng làm thì cũng khó tưởng tượng lắm). Hồi cấp 3 còn có trò trèo lên nóc nhà ngắm sao ngắm trăng, mưa thì cũng dầm mưa luôn cho thoải mái cơ...
Nếu mà không có sự kiện ghét mưa, chắc đến bây giờ mình vẫn thích mưa lắm đó. |
Cho đến cái ngày mình ghét mưa...
Mình ghét mưa vào một ngày nắng, chính xác là một ngày hè. Ngày cụ thể thì phải lục lại kí ức của mấy năm trước, mà có khi đọc lại cũng còn chẳng nhận ra đấy chính là ngày đó. Đó là khoảng thời gian cuối tháng 6, khi câu chuyện thi cử cuối kỳ sắp hòm hòm, những chiếc note NKOT (Nhật ký ôn thi) được các bạn sinh viên cũng trong tâm trạng ôn thi nhiệt tình đón đọc. Đó cũng là khoảng thời gian bản thân đã dần tạm ổn, sau nỗi buồn hoang hoải (vâng, hồi đó mình là một cục thịt hoang hoải trên 60kg). Ổn thì không, nhưng tạm ổn thì có. Ít ra những biện pháp xóa tin nhắn, block facebook, tránh gặp mặt và ôn thi sấp mặt có tác dụng. Mình hồi đó đã tươi tắn hơn rất nhiều so với hồi 4 tháng trước (bắt đầu từ ngày 14/2/2014). Cái hồi tháng 2 đó, mặt mũi tã tượi, tâm trạng rũ rượi. Dù rất hay viết stt trên facebook, nhưng gặp ở ngoài mình vẫn rất tươi tắn, thế mà hồi đó thực sự không tươi nổi, đến mức mấy đứa em đi lướt qua cũng biết tâm trạng người chị đang như thế nào.
Quay lại cái ngày mình ghét mưa... Vào cái ngày nắng chói chang đó, vết thương chưa lành bỗng chốc bị chạm vào. Mình mạnh mẽ lắm, nhưng khi đã bị tổn thương sâu sắc thì cũng không khác những người bình thường là mấy. Cứ tưởng tượng bạn có một vết thương chưa lành. Bạn không kêu ca về nó nữa là vì bạn đã tập quen dần với cảm giác đó, chứ không phải vì nó đã lành. Rồi đến một ngày, khi bạn không có phòng bị gì cả, thì 2 người gây ra vết thương đó cố tình chạm vào. Lời giải thích ở đây được cho là không cố ý, và đấy là "điều bất ngờ thú vị dành cho em". Ừ, thú vị quá! Mình thì nghĩ là chàng trai đó không cố ý trêu tức hay động vào mình, có khi chàng trai đó ngây ngô nghĩ rằng như vậy là tốt cho mình thật. Nhưng người còn lại (không phải chàng trai) thì đúng là cố ý chạm vào nỗi đau của người khác mà. Em gái đó kém mình một tuổi, trước mặt thì chị chị em em thân thiết làm quen ngây thơ, sau mặt thì cố tình cào xé tâm can của cô gái. Em gái kém tuổi đó nghĩ chắc mình để ý, chứ thực ra hồi đó mình không để ý đến thật, tất cả những màn trêu ngươi đó nếu không được nghe người khác kể lại và cho xem, thì mình cũng không để ý đến thật.
Những ngày đó thực ra rất buồn, cũng không biết khóc như thế nào cho ổn thỏa nhẹ lòng cả, nên càng buồn |
Ái chà chà, mình lại ngốc. Mình đã nghĩ rất tốt về em gái đó, cũng tiếp nhận "điều bất ngờ thú vị" này một cách rất nhẹ nhàng. Cho đến khi biết là mình đã ngốc đến thế nào, em gái đó đã cười khinh khỉnh đằng sau lưng mình như thế nào, và chàng trai đó biết nhưng dung túng em gái đó như thế nào. Đến tận khi biết những trò mèo của em gái kém tuổi, mình mới cảm nhận được vết thương chưa lành lại đau thêm rồi. Và thế là, từ đấy, mình ghét mưa. Khi biết toàn bộ sự thật về em gái kém tuổi và chàng trai kia, mình thất vọng thực sự về khả năng nhìn người và sự ngây thơ không đúng chỗ của bản thân. Và thất vọng vì hẳn là 4 tháng hơn rồi mà vết thương chưa lành ??? Ok, nếu đã để yên mà nó không chịu lành, thì mình dùng biện pháp mạnh. Thế là, có lần cuối cùng mình dầm mưa, có lần cuối cùng mình xoay ô đi dưới mưa, có lần cuối cùng mình khóc trong mưa. Vì mình tin là "sau khi mưa tạnh, trái tim thôi không còn dậy sóng, thì em cũng sẽ ổn. Tóc sẽ khô và đầu sẽ tỉnh táo". Và sự thật là, đầu tỉnh táo thật. Mình vẫn buồn, vết thương vẫn ở đấy, nhưng lòng không dậy sóng, dằn vặt nữa. Đau là đau, vậy thôi. Chấp nhận được chuyện mình bị tổn thương cũng là một sự tỉnh táo rồi, đúng không?
Đấy là lần cuối cùng mình làm những trò đáng yêu dưới mưa, và sau đó, thì không còn sau đó nữa. Chàng trai đó thích mưa, nhưng chàng trai đó mở ra một lời nguyền (ngày xưa mình gọi đó là lời nguyền), rằng mình hễ cứ bắt đầu thích ai thì người đó có người yêu hoặc bắt đầu yêu người khác. Thế nên mình không thích mưa nữa. Dù sao thì về cơ bản mình cũng đâu có thực sự thích mưa đâu? Thứ mình thực sự thích từ trước tới giờ chỉ là gió thôi mà.
Khi người ta đối diện được với nỗi đau, tổn thương của bản thân, và chấp nhận rằng nó có tồn tại, nó chưa lành, nếu đụng vào nó sẽ lại rỉ máu, thì người ta sẽ tỉnh táo. Tỉnh táo để biết bản thân thực sự cần gì, muốn gì. Đến lúc đó, tự dưng bạn sẽ mở to mắt ra và tự cười bản thân về những ảo mộng mù quáng của bản thân đấy. Kỷ niệm đẹp thì nên giữ, nhưng ảo mộng hoang đường thì dù có đẹp cũng không nên.
Mưa thì chỉ mát thôi, đi ra ngoài sẽ phải mặc áo mưa hoặc đem theo ô nếu không muốn bị ốm, chung quy vẫn là lích kích. Chưa kể mưa to hay nhỏ thì đều khiến nguy cơ bẩn chân tăng lên gấp mấy trăm lần nữa. Mắt bị cận, đi mưa là không thấy gì trên đường nữa luôn. Chưa kể tiếp (cái này là mới nhận ra gần đây), mưa làm ảnh hưởng tới tài chính của bản thân nữa. Mỗi khi trời mưa, giá grab tăng lên chóng mặt. Cứ tính một ngày đi dạy được 800k (hoặc đi làm được 300k) mà chi phí đi lại hết 200k x 3 lần (hoặc 200k x 2 lần) thì còn gì nữa đâu... Chưa kể, book grabcar ngày mưa cũng chẳng ai nhận nữa luôn. Thế nên, mình vẫn cứ là không thích mưa.
Chuyện xảy ra cũng đã 5 năm có lẻ, bản thân mình khi nhắc lại cũng chẳng còn cảm xúc gì nữa, chỉ là nó có liên quan đến lý do ghét mưa thì kể thôi. Nút unfollow thần thánh khiến mình chả nhìn thấy gì trên facebook của chàng trai kia nếu không chủ động mò vào nữa rồi. Thế mà buồn cười, chàng trai đó tỉ năm không thấy tương tác, mình vừa post stt hỏi về thẻ ngân hàng, thì lại comment luôn chứ, buồn cười.
p.s: ai đọc đến cuối thì sẽ đọc được dòng nốt này, chả là mình ngày trước thích đơn phương người ta, người ta cũng mập mờ thả thính qua lại, rồi sau đó nhận lời thích em gái kém tuổi. Sau khi mình chủ động hỏi cặn kẽ rõ ràng (vì mình không muốn mập mờ), thì chàng trai vẫn ỡm ờ với lý do là "không muốn làm em tổn thương thêm nữa". Ok, next lẹ :))
~ #kikyo ~
Hà Nội, 19:43, viết vào một ngày mưa gió bão bùng và ngồi repeat one bài này.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét