Thứ Năm, 17 tháng 2, 2022

Có những chuyện mãi mãi sẽ như vậy...

Đây không phải là một bài viết với tâm trạng buồn.
Đây là bài viết với tâm trạng bình yên.

Có những chuyện mãi mãi sẽ như vậy. Nghĩa là cứ một loại chuyện nào đó xảy ra, dù cho kết quả có như thế nào, mình vẫn sẽ hành xử theo cùng một kiểu. Bởi vì, đấy là tính cách của mình rồi. Dù không phải là người bảo thủ và kiên định (ừ, thiếu tính chất fix trong bản đồ sao mà, mãi thiếu =]]]]] ), nhưng lại là một đứa coi trọng giá trị bản thân, nên những gì đã thuộc về tính cách không thay đổi, thì mãi mãi không thay đổi.

Hôm qua đi gặp mấy đứa em, sau khi nghe những câu chuyện gần đây của mình, mấy đứa bảo là em thà bad chứ không để ai làm khổ mình đâu. Mình nghĩ mãi, bởi đây không phải là lần đầu tiên mấy đứa nhỏ nói vậy với mình. Chà, mấy đứa nhỏ suy nghĩ được vậy thật là tốt. Ấy thế mà bản thân mình không thể làm được, nghĩ đi nghĩ lại cũng vẫn thấy không thể làm được. Mình vẫn không thể trap, bad hay trêu đùa tình cảm của người khác được. Nghĩ mãi vẫn chỉ thấy mình mãi là một gút gơn cá tính thú vị và nhạt nhẽo thôi.

Có những chuyện sẽ mãi như vậy... Thật đấy!

Ví dụ như, mọi chuyện nên rõ ràng, đừng mập mờ. Nếu mập mờ thì làm cho nó rõ ràng ra, và khi rõ ràng về thân phận rồi, thì hãy hành xử đúng thân phận đó. Không yêu thì đừng gây nhớ thương, không thích thì đừng thả thính, không muốn tìm hiểu thì đừng cố giữ "mối" ở bên cạnh. Làm gì cũng cần có back up, nhưng chẳng ai đáng bị làm phương án back up trong chuyện tình cảm cả. Phương án back up trong tình cảm chỉ nên là bản thân mình thôi, đừng nên là bất kì ai khác.

Ví dụ như, bản thân mình đứng trước một người mình rất thích, cũng sẽ mãi không chủ động. Mình có thể nhẹ nhàng kiếm cớ nói chuyện, nhẹ nhàng quan tâm và cho crush cơ hội để tán tỉnh mình (nếu crush thích), chứ chủ động tán tỉnh giành giật thì mình không. Trước giờ vẫn vậy, sau này vẫn vậy. Một đứa thiếu lửa sẽ không chủ động làm gì đâu, trừ trường hợp muốn rõ ràng mọi thứ thì đến đúng thời điểm sẽ quyết liệt mà làm rõ thôi.

Có những chuyện sẽ mãi như vậy... Kiểu như...

Gần 12 năm trước, mình thích đơn phương một bạn, rất thích bạn ý. Gọi là theo đuổi thì không phải, vì như nói ở trên mình cũng đâu có chủ động. Nhìn bạn ý từ xa, theo dõi bạn ý trên facebook (ừ, nhưng bạn ý chắc cả năm được 5 cái stt quá), forum... Mình nhắn tin thì bạn rep, thỉnh thoảng nói chuyện vui vẻ công khai, thỉnh thoảng bạn quan tâm âm thầm, thỉnh thoảng liếc nhau một cái. Mà hồi còn trẻ, kiểu quan tâm âm thầm ví dụ như mình vu vơ nói gì đó, lâu lâu sau bạn vẫn nhớ và nhắc lại ý, úi zời ơi lại chả thích quá, crush của mình mà. Cứ như vậy đến một ngày mình chẳng chịu nổi sự không rõ ràng và cảm giác này nữa, cũng chả biết mối quan hệ này gọi là gì, thế là mình quyết định thẳng thắn.


Ừ, đấy, nội dung cuộc nói chuyện như trong ảnh. Mọi người sẽ thấy lạ, bởi vì nếu đã quyết định là bỏ qua cảm xúc và mối quan hệ này, thì cũng chả cần nói gì cả. Cũng đâu có nói với bạn là mình crush bạn đâu mà phải nói là dừng lại. Và đấy là cảm xúc của mình, đâu nhất thiết phải nói cho đối phương? Cơ mà tư duy của mình hồi đó hơi khác. Đối phương có thể không quan tâm, nhưng mình quan tâm. Lựa chọn làm vậy để không thấy có lỗi với bản thân và biết rằng mình cần làm gì tiếp theo. Thực ra, với mình, đây cũng là một cách tôn trọng người kia. Tình cảm của mình dù mình có chủ động hay không, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới đối phương. Nên nếu có dừng lại hay như thế nào đó, thì hãy thông báo cho người ta một câu.

Đến bây giờ, mình vẫn suy nghĩ như thế. Có thể crush, có thể chủ động thể hiện hoặc không, nhưng nếu không phải là sự cảm nắng chớp nhoáng, thì khi quyết định không còn gì nữa nên rõ ràng.

Chỉ là, khi sự kiện gần tương tự ở mức độ nhẹ nhàng hơn bỗng xảy đến sau gần 12 năm, mình vẫn lựa chọn sự rõ ràng, nhưng biểu hiện lại khác. Chắc là 12 năm qua bản thân cũng trưởng thành hơn nhiều rồi. Lúc nhận ra rằng hình như 12 năm trước cũng có những khoảnh khắc mình rơi vào những cảm xúc như thế này, mình đã nghĩ hay là mình cũng sẽ nói ra như 12 năm trước. Nhưng rồi, mình nghĩ lại và không làm vậy nữa. Nói ra hay không nói ra, suy cho cùng cũng chỉ là sự khẳng định của bản thân, để bản thân đối diện với chính quyết định của mình thôi mà. Chắc chắn không thể ngay lập tức quên đi, ngay lập tức ổn lại. Vết thương nào cũng cần thời gian để lành lại, có bó thuốc thì cũng cần thời gian để thuốc ngấm.
----------------------------------------------------------------

Nhưng bằng cách này hay cách khác, sự khẳng định vẫn nên được đưa ra. Mình không nhất thiết phải nói trực tiếp với đối phương, vì có thể họ không xứng đáng. Vậy thì mình viết, viết cho chính mình.

Này, tớ đã rung rinh vì cậu, hoặc rung rinh vì những cử chỉ quan tâm cậu làm với tớ. Dù gì thì vẫn là rung rinh. Nhưng mà bây giờ tớ quyết định rung rinh vì cậu nữa, không phải vì ghét cậu, mà vì tớ ghét sự mập mờ không rõ ràng. Tớ cũng không muốn làm phương án dự phòng, cũng không muốn mình sẽ luôn phải để ý đến cậu dù cậu sẽ chẳng có gì với tớ. Tình cảm của tớ cần được trân trọng, chứ không phải chỉ để trêu đùa. 

Chiếc mũ bảo hiểm đó trả rồi, vì tủ của tớ sẽ chật. Nó chưa, nhưng nó sẽ. Giống như tình cảm của tớ, rồi sẽ dành cho những người khác biết trân trọng tớ hơn, không phải cậu ở thời điểm hiện tại.

Continue reading

Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2022

Nỗi buồn của những người tích cực

Vượt lên sự lười của bản thân (thực ra là do đang tiện mở laptop, mà lại còn là buổi đêm), tác giả xin phép được chia sẻ về việc những người tích cực thì sẽ buồn như thế nào. Bài viết này không có ảnh vì lười tìm, không chau truốt vì thực sự không muốn đọc lại.

Thế này, trước hết thì mình cũng chia sẻ luôn với các bạn là ai cũng biết buồn, già trẻ gái trai, người đã kết hôn hay người vẫn còn độc thân, thì đều biết buồn cả. Nghĩa là, ai cũng hiểu cảm giác buồn là như thế nào, cũng từng trải qua cảm giác này, cũng từng có lúc rơi vào trạng thái này. Buồn nó không chừa một ai cả. Người tích cực cũng biết buồn nhé, vì cũng là người mà. Với cả, nếu bạn không cảm nhận được nỗi buồn, thì bạn cũng sẽ không cảm nhận được niềm vui. Không biết tiêu cực là gì thì sẽ không biết tích cực là gì. Mọi khái niệm được hiểu, được biết, được định nghĩa, là do có sự so sánh với những thứ khác (mà bởi vì so sánh nên mọi thứ chỉ ở trạng thái tương đối thôi đó).

Nỗi buồn của những người tích cực sẽ như thế nào nhỉ? Nó cũng giống những người khác thôi, buồn tình buồn tiền và cả buồn ngủ. Nhưng mà có một nỗi buồn nữa mà chắc người tích cực sẽ có, đấy là: bị gán cho việc "là người tích cực". Mọi người thường sẽ nghĩ người tích cực sẽ không biết buồn, luôn tích cực, không bao giờ tiêu cực cả. Nhưng không, sự thật thì đâu phải như vậy. Thế là bỗng dựng một dạng áp lực gọi là "không được buồn" hoặc "không được tiêu cực" được đè lên người-tích-cực. Chà, mệt ghê. Áp lực này trông vậy thôi chứ nặng lắm đó, phải bản lĩnh lắm mới dám tiêu cực đấy. Bởi vì tiêu cực nghĩa là đạp thẳng vào cái nhãn mà rất nhiều người khác dán lên bạn.

Vậy thì những người tích cực sẽ buồn như thế nào? Họ phần lớn sẽ buồn theo một cách tích cực, mình nghĩ thế. Đây là ý kiến chủ quan nhé. Ví dụ như họ vẫn sẽ có cảm xúc buồn, nhưng họ không suy diễn để lún sâu, mà họ sẽ quan sát và cảm nhận bản thân lúc có cảm xúc buồn sẽ như thế nào. Ví dụ như những lúc mình buồn, mà mình tích cực, thì mình thấy hành động của mình là sẽ đi mua son hoặc quần áo. Còn những lúc tức giận, thường sẽ ăn kem hoặc ăn đồ ngọt hoặc ăn cái gì đó vừa sang chảnh tốn kém mà lại thật ngon. Đại ý là khi mọi thứ diễn ra, như nỗi buồn ập đến chẳng hạn, thì người tích cực chắc sẽ đối diện, chấp nhận, và quan sát. Đấy có lẽ là những hành động tích cực.

Nhưng mà cũng có lúc người tích cực sẽ không thể chấp nhận, không thể đối diện và tìm cách trốn chạy. Có chứ, con người mà! Phải có những lúc như vậy, thì người ta mới biết thế nào là tích cực được, đúng không? Đúng.

-------------------------------------------------------

Bản thân mình tự biết rằng đợt này mình buồn, buồn nhiều lắm. Nhưng mà không khóc nổi. Không khóc nổi vì biết rằng thực ra những chuyện như thế này không đáng để mình phải khóc, cũng chưa có gì để mà khóc cả. Nhưng mà cảm giác đau nhói ở tim, khó chịu ở lồng ngực, rồi cảm giác mất niềm tin thì là có, có rất nhiều. Một sự thất vọng? Chắc thế. Có những chuyện xảy ra chả đúng thời điểm tẹo nào, vì nó xảy ra vào lúc bản thân mình thực sự dễ bị tổn thương và mất niềm tin nhất.

Có những chuyện nó buồn cười như thế này này các bạn ạ: bản thân biết rằng sẽ có những chuyện khiến mình đau lòng nhiều lắm xảy đến trong thời gian tới, dù không biết chuyện gì những cũng đã chuẩn bị tinh thần đón nhận. Thế nhưng mà khi mọi việc xảy đến, cuối cùng cảm giác vẫn là sấp toàn tập, còn lí trí đúng kiểu "mày biết trước là sẽ có sự đau lòng này xảy ra mà, sao phải buồn đến thế?". Ừ, biết là biết còn buồn thì vẫn buồn chứ. Thế là một mâu thuẫn to đùng phát sinh trong chính nội tâm, khiến bản thân loay hoay thật sự: bỏ qua hẳn cảm xúc này đi vì biết trước rồi mà, hay là thôi cứ để nó ở đấy và chấp nhận quằn quại trong một thời gian nữa?

Thực ra, hiện tại mình chả dám đối diện, cứ ôm hi vọng nửa vời, ôm đau lòng nửa vời, rồi lại khó chịu. Mặt mũi dạo này chụp ảnh không thấy xinh, vì nét cười không thấy tươi. Đúng mà, lòng đang đau thì cười chỉ có gượng gạo, chứ sao mà tươi được. Làm việc, hẹn gặp bạn bè, nghe nhạc, gấp sao... cũng chỉ là đang chạy trốn mà thôi. Lựa chọn chạy trốn bởi vì không dám để bản thân tổn thương thêm nữa, vì nghĩ rằng bản thân không chịu được nữa mà mất thêm niềm tin.

Vẫn là trốn chạy. Thế nên dạo này mình cũng không ở trong trạng thái tích cực đâu, nên không muốn lan tỏa năng lượng loay hoay này. Thôi thì tự an ủi bản thân, ít nhất cũng đã viết ra được. Viết ra được là tốt rồi.

Continue reading