Vượt lên sự lười của bản thân (thực ra là do đang tiện mở laptop, mà lại còn là buổi đêm), tác giả xin phép được chia sẻ về việc những người tích cực thì sẽ buồn như thế nào. Bài viết này không có ảnh vì lười tìm, không chau truốt vì thực sự không muốn đọc lại.
Thế này, trước hết thì mình cũng chia sẻ luôn với các bạn là ai cũng biết buồn, già trẻ gái trai, người đã kết hôn hay người vẫn còn độc thân, thì đều biết buồn cả. Nghĩa là, ai cũng hiểu cảm giác buồn là như thế nào, cũng từng trải qua cảm giác này, cũng từng có lúc rơi vào trạng thái này. Buồn nó không chừa một ai cả. Người tích cực cũng biết buồn nhé, vì cũng là người mà. Với cả, nếu bạn không cảm nhận được nỗi buồn, thì bạn cũng sẽ không cảm nhận được niềm vui. Không biết tiêu cực là gì thì sẽ không biết tích cực là gì. Mọi khái niệm được hiểu, được biết, được định nghĩa, là do có sự so sánh với những thứ khác (mà bởi vì so sánh nên mọi thứ chỉ ở trạng thái tương đối thôi đó).
Nỗi buồn của những người tích cực sẽ như thế nào nhỉ? Nó cũng giống những người khác thôi, buồn tình buồn tiền và cả buồn ngủ. Nhưng mà có một nỗi buồn nữa mà chắc người tích cực sẽ có, đấy là: bị gán cho việc "là người tích cực". Mọi người thường sẽ nghĩ người tích cực sẽ không biết buồn, luôn tích cực, không bao giờ tiêu cực cả. Nhưng không, sự thật thì đâu phải như vậy. Thế là bỗng dựng một dạng áp lực gọi là "không được buồn" hoặc "không được tiêu cực" được đè lên người-tích-cực. Chà, mệt ghê. Áp lực này trông vậy thôi chứ nặng lắm đó, phải bản lĩnh lắm mới dám tiêu cực đấy. Bởi vì tiêu cực nghĩa là đạp thẳng vào cái nhãn mà rất nhiều người khác dán lên bạn.
Vậy thì những người tích cực sẽ buồn như thế nào? Họ phần lớn sẽ buồn theo một cách tích cực, mình nghĩ thế. Đây là ý kiến chủ quan nhé. Ví dụ như họ vẫn sẽ có cảm xúc buồn, nhưng họ không suy diễn để lún sâu, mà họ sẽ quan sát và cảm nhận bản thân lúc có cảm xúc buồn sẽ như thế nào. Ví dụ như những lúc mình buồn, mà mình tích cực, thì mình thấy hành động của mình là sẽ đi mua son hoặc quần áo. Còn những lúc tức giận, thường sẽ ăn kem hoặc ăn đồ ngọt hoặc ăn cái gì đó vừa sang chảnh tốn kém mà lại thật ngon. Đại ý là khi mọi thứ diễn ra, như nỗi buồn ập đến chẳng hạn, thì người tích cực chắc sẽ đối diện, chấp nhận, và quan sát. Đấy có lẽ là những hành động tích cực.
Nhưng mà cũng có lúc người tích cực sẽ không thể chấp nhận, không thể đối diện và tìm cách trốn chạy. Có chứ, con người mà! Phải có những lúc như vậy, thì người ta mới biết thế nào là tích cực được, đúng không? Đúng.
-------------------------------------------------------
Bản thân mình tự biết rằng đợt này mình buồn, buồn nhiều lắm. Nhưng mà không khóc nổi. Không khóc nổi vì biết rằng thực ra những chuyện như thế này không đáng để mình phải khóc, cũng chưa có gì để mà khóc cả. Nhưng mà cảm giác đau nhói ở tim, khó chịu ở lồng ngực, rồi cảm giác mất niềm tin thì là có, có rất nhiều. Một sự thất vọng? Chắc thế. Có những chuyện xảy ra chả đúng thời điểm tẹo nào, vì nó xảy ra vào lúc bản thân mình thực sự dễ bị tổn thương và mất niềm tin nhất.
Có những chuyện nó buồn cười như thế này này các bạn ạ: bản thân biết rằng sẽ có những chuyện khiến mình đau lòng nhiều lắm xảy đến trong thời gian tới, dù không biết chuyện gì những cũng đã chuẩn bị tinh thần đón nhận. Thế nhưng mà khi mọi việc xảy đến, cuối cùng cảm giác vẫn là sấp toàn tập, còn lí trí đúng kiểu "mày biết trước là sẽ có sự đau lòng này xảy ra mà, sao phải buồn đến thế?". Ừ, biết là biết còn buồn thì vẫn buồn chứ. Thế là một mâu thuẫn to đùng phát sinh trong chính nội tâm, khiến bản thân loay hoay thật sự: bỏ qua hẳn cảm xúc này đi vì biết trước rồi mà, hay là thôi cứ để nó ở đấy và chấp nhận quằn quại trong một thời gian nữa?
Thực ra, hiện tại mình chả dám đối diện, cứ ôm hi vọng nửa vời, ôm đau lòng nửa vời, rồi lại khó chịu. Mặt mũi dạo này chụp ảnh không thấy xinh, vì nét cười không thấy tươi. Đúng mà, lòng đang đau thì cười chỉ có gượng gạo, chứ sao mà tươi được. Làm việc, hẹn gặp bạn bè, nghe nhạc, gấp sao... cũng chỉ là đang chạy trốn mà thôi. Lựa chọn chạy trốn bởi vì không dám để bản thân tổn thương thêm nữa, vì nghĩ rằng bản thân không chịu được nữa mà mất thêm niềm tin.
Vẫn là trốn chạy. Thế nên dạo này mình cũng không ở trong trạng thái tích cực đâu, nên không muốn lan tỏa năng lượng loay hoay này. Thôi thì tự an ủi bản thân, ít nhất cũng đã viết ra được. Viết ra được là tốt rồi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét