Thứ Năm, 17 tháng 2, 2022

Có những chuyện mãi mãi sẽ như vậy...

Đây không phải là một bài viết với tâm trạng buồn.
Đây là bài viết với tâm trạng bình yên.

Có những chuyện mãi mãi sẽ như vậy. Nghĩa là cứ một loại chuyện nào đó xảy ra, dù cho kết quả có như thế nào, mình vẫn sẽ hành xử theo cùng một kiểu. Bởi vì, đấy là tính cách của mình rồi. Dù không phải là người bảo thủ và kiên định (ừ, thiếu tính chất fix trong bản đồ sao mà, mãi thiếu =]]]]] ), nhưng lại là một đứa coi trọng giá trị bản thân, nên những gì đã thuộc về tính cách không thay đổi, thì mãi mãi không thay đổi.

Hôm qua đi gặp mấy đứa em, sau khi nghe những câu chuyện gần đây của mình, mấy đứa bảo là em thà bad chứ không để ai làm khổ mình đâu. Mình nghĩ mãi, bởi đây không phải là lần đầu tiên mấy đứa nhỏ nói vậy với mình. Chà, mấy đứa nhỏ suy nghĩ được vậy thật là tốt. Ấy thế mà bản thân mình không thể làm được, nghĩ đi nghĩ lại cũng vẫn thấy không thể làm được. Mình vẫn không thể trap, bad hay trêu đùa tình cảm của người khác được. Nghĩ mãi vẫn chỉ thấy mình mãi là một gút gơn cá tính thú vị và nhạt nhẽo thôi.

Có những chuyện sẽ mãi như vậy... Thật đấy!

Ví dụ như, mọi chuyện nên rõ ràng, đừng mập mờ. Nếu mập mờ thì làm cho nó rõ ràng ra, và khi rõ ràng về thân phận rồi, thì hãy hành xử đúng thân phận đó. Không yêu thì đừng gây nhớ thương, không thích thì đừng thả thính, không muốn tìm hiểu thì đừng cố giữ "mối" ở bên cạnh. Làm gì cũng cần có back up, nhưng chẳng ai đáng bị làm phương án back up trong chuyện tình cảm cả. Phương án back up trong tình cảm chỉ nên là bản thân mình thôi, đừng nên là bất kì ai khác.

Ví dụ như, bản thân mình đứng trước một người mình rất thích, cũng sẽ mãi không chủ động. Mình có thể nhẹ nhàng kiếm cớ nói chuyện, nhẹ nhàng quan tâm và cho crush cơ hội để tán tỉnh mình (nếu crush thích), chứ chủ động tán tỉnh giành giật thì mình không. Trước giờ vẫn vậy, sau này vẫn vậy. Một đứa thiếu lửa sẽ không chủ động làm gì đâu, trừ trường hợp muốn rõ ràng mọi thứ thì đến đúng thời điểm sẽ quyết liệt mà làm rõ thôi.

Có những chuyện sẽ mãi như vậy... Kiểu như...

Gần 12 năm trước, mình thích đơn phương một bạn, rất thích bạn ý. Gọi là theo đuổi thì không phải, vì như nói ở trên mình cũng đâu có chủ động. Nhìn bạn ý từ xa, theo dõi bạn ý trên facebook (ừ, nhưng bạn ý chắc cả năm được 5 cái stt quá), forum... Mình nhắn tin thì bạn rep, thỉnh thoảng nói chuyện vui vẻ công khai, thỉnh thoảng bạn quan tâm âm thầm, thỉnh thoảng liếc nhau một cái. Mà hồi còn trẻ, kiểu quan tâm âm thầm ví dụ như mình vu vơ nói gì đó, lâu lâu sau bạn vẫn nhớ và nhắc lại ý, úi zời ơi lại chả thích quá, crush của mình mà. Cứ như vậy đến một ngày mình chẳng chịu nổi sự không rõ ràng và cảm giác này nữa, cũng chả biết mối quan hệ này gọi là gì, thế là mình quyết định thẳng thắn.


Ừ, đấy, nội dung cuộc nói chuyện như trong ảnh. Mọi người sẽ thấy lạ, bởi vì nếu đã quyết định là bỏ qua cảm xúc và mối quan hệ này, thì cũng chả cần nói gì cả. Cũng đâu có nói với bạn là mình crush bạn đâu mà phải nói là dừng lại. Và đấy là cảm xúc của mình, đâu nhất thiết phải nói cho đối phương? Cơ mà tư duy của mình hồi đó hơi khác. Đối phương có thể không quan tâm, nhưng mình quan tâm. Lựa chọn làm vậy để không thấy có lỗi với bản thân và biết rằng mình cần làm gì tiếp theo. Thực ra, với mình, đây cũng là một cách tôn trọng người kia. Tình cảm của mình dù mình có chủ động hay không, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới đối phương. Nên nếu có dừng lại hay như thế nào đó, thì hãy thông báo cho người ta một câu.

Đến bây giờ, mình vẫn suy nghĩ như thế. Có thể crush, có thể chủ động thể hiện hoặc không, nhưng nếu không phải là sự cảm nắng chớp nhoáng, thì khi quyết định không còn gì nữa nên rõ ràng.

Chỉ là, khi sự kiện gần tương tự ở mức độ nhẹ nhàng hơn bỗng xảy đến sau gần 12 năm, mình vẫn lựa chọn sự rõ ràng, nhưng biểu hiện lại khác. Chắc là 12 năm qua bản thân cũng trưởng thành hơn nhiều rồi. Lúc nhận ra rằng hình như 12 năm trước cũng có những khoảnh khắc mình rơi vào những cảm xúc như thế này, mình đã nghĩ hay là mình cũng sẽ nói ra như 12 năm trước. Nhưng rồi, mình nghĩ lại và không làm vậy nữa. Nói ra hay không nói ra, suy cho cùng cũng chỉ là sự khẳng định của bản thân, để bản thân đối diện với chính quyết định của mình thôi mà. Chắc chắn không thể ngay lập tức quên đi, ngay lập tức ổn lại. Vết thương nào cũng cần thời gian để lành lại, có bó thuốc thì cũng cần thời gian để thuốc ngấm.
----------------------------------------------------------------

Nhưng bằng cách này hay cách khác, sự khẳng định vẫn nên được đưa ra. Mình không nhất thiết phải nói trực tiếp với đối phương, vì có thể họ không xứng đáng. Vậy thì mình viết, viết cho chính mình.

Này, tớ đã rung rinh vì cậu, hoặc rung rinh vì những cử chỉ quan tâm cậu làm với tớ. Dù gì thì vẫn là rung rinh. Nhưng mà bây giờ tớ quyết định rung rinh vì cậu nữa, không phải vì ghét cậu, mà vì tớ ghét sự mập mờ không rõ ràng. Tớ cũng không muốn làm phương án dự phòng, cũng không muốn mình sẽ luôn phải để ý đến cậu dù cậu sẽ chẳng có gì với tớ. Tình cảm của tớ cần được trân trọng, chứ không phải chỉ để trêu đùa. 

Chiếc mũ bảo hiểm đó trả rồi, vì tủ của tớ sẽ chật. Nó chưa, nhưng nó sẽ. Giống như tình cảm của tớ, rồi sẽ dành cho những người khác biết trân trọng tớ hơn, không phải cậu ở thời điểm hiện tại.
Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét