Cảm xúc thì không có đúng sai phải trái, nó chỉ đơn giản là cảm xúc mà thôi. Mình vẫn biết là như vậy, nhưng dạo này mình không ổn lắm, nên mình bắt đầu không xử lí nổi cảm xúc của mình. Và cách mình “tạm” xử lí nó, thì y hệt như mọi con Ma Kết vẫn làm, đấy là: cắt mie hết cái mớ cảm xúc đó đi, để tạm tỏ ra là ổn. Nhưng mà cái giống cảm xúc ý mà, đè nén nó thì hẳn một ngày nó trồi lên lại thôi. Đằng này còn ngang nhiên cắt bỏ, thì chắc chắn một ngày nào đó nó lại xuất hiện ở dạng kinh khủng hơn mà tần suất lại nhiều hơn.
Lý thuyết thì nắm rất chắc, rất vững, nhưng thực hành thì thật sự như lờ vậy :)
Dạo gần đây mình không dám nói chuyện với ai cả, vì cảm giác mọi người sẽ phải chịu gương mặt ỉu xìu không cười nổi, rồi cả vibe thần thái và năng lượng siêu tiêu cực bủa vây lấy con người này. Mọi người sẽ không chịu được đâu ý. Đi gặp người này người kia, vẫn cố cười nói, vì mng thoải mái vui vẻ, là bạn của mình thật. Cơ mà thật tâm không muốn nói gì vì chả có câu chuyện nào tích cực hoặc vui vẻ để kể cả. Công việc chả ra đâu vào đâu, định hướng không được làm. Yêu đương không có gì; con cáo nhỏ vẫn tiếp tục cười nói vui vẻ với người khác thậm chí là với cả đứa mình ghét, bằng một cách nào đó mọi người vẫn đẩy thuyền rồi bảo này bảo kia nhưng chả thấy con cáo nhỏ đó có động tĩnh rõ ràng mie gì cả. Không thích thì tránh mie ra xa đi, đằng này nhận không nhận, chối không chối, lại còn có những hành động khó hiểu. Thôi bỏ đi, next mie con cáo nhỏ đó đi được không? Không vui nổi trong bất kì chuyện gì, bất an, lo lắng, sợ và mệt mỏi.
Những lúc thế này, mình dễ khóc. Tìm một cái gì đó cảm động là rơi nước mắt được luôn. Mà khóc được thì đã tốt, đằng này, lần này còn mệt mỏi đến mức không gục xuống mà khóc được… Cái cảm giác luôn tồn tại đấy là mệt mỏi, tủi thân, rất tủi thân, cảm thấy mọi thứ như vậy không xứng đáng… Thế là, mình giấu nhẹm mấy cái cảm xúc đó đi, không muốn tiếp xúc với những người xa lạ hoặc không thân thiết, vì sợ năng lượng toả ra nó tiêu cực, nó thấp quá, mà lại còn toàn vì những lí do không đâu… Vẫn biết là xử lí sai cách, nhưng chẳng biết làm sao để cho đúng nữa cả.
Dạo này xung quanh mình mng có nhiều chuyện vui buồn nhiều kiểu nhiều thể loại. Mình vẫn vui cho họ, vẫn buồn cùng họ, nhưng chẳng biết vui rồi buồn rồi sau đó thế nào nữa? Mình đang buồn nhưng gặp chuyện vui, mình vẫn vui cho họ, chúc mừng họ, nhưng cảm giác của mình thì vẫn là buồn. Tương tự với chiều ngược lại. Thế là, thỉnh thoảng sẽ bị đơ vì không biết nên phản ứng như thế nào cả.
À, còn chuyện này nữa, thực sự thấy lạc lõng suốt 8 tiếng công sở. Những chuyện nho nhỏ nhưng chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới tinh thần và tâm lí đấy. Mình biết và mình thấy bị lủi thủi một mình từ lâu rồi, thật đáng thương. Mà cũng chẳng biết sai từ đoạn nào, có phải do mình sai không, nhưng mà thật đáng thương.
Hầy.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét