Bạn Quỳnh đã phải đi học lại rồi, mà ngồi trong giờ còn dụ dỗ bạn Chi nói chuyện. Quỳnh thật là không ngoan! |
Chi 6 tuổi tập viết sẽ viết một vài dòng chân thật, ngây ngô cho bạn Vương Quỳnh (không biết bao nhiêu tuổi).
Con người trên khắp thế gian này chắc sẽ cô đơn lắm nếu chẳng kết bạn với ai. Thật đấy, sống một mình sẽ rất cô độc, chẳng có ai nói chuyện, chia ngọt sẻ bùi cùng cả. Thế nên, con người trên thế gian này ai cũng cần phải có bạn cả. Mình cũng vậy. Mình, Chi 6 tuổi tập viết, cũng có rất nhiều người bạn đáng yêu. Bạn trai, bạn gái, bạn thân, bạn ghét, bạn bình thường, bạn không bình thường, bạn xã giao, bạn không xã giao. Thế nhưng, hôm nay, mình sẽ kể cho các cậu nghe về một người bạn mà mình thấy rất ấn tượng trong ngày hôm nay. Đó là bạn Vương Quỳnh - bạn mới quen.
Vương Quỳnh là người bạn mà mình mới quen. Hai đứa tình cờ gặp nhau thôi, chẳng có chủ đích gì trước đó cả. Đây không phải là một buổi xem mặt kiểu bố mẹ dẫn con đến ra mắt, và Quỳnh thì cũng chẳng phải là con trai. Chả là, chúng mình cùng đi học chung một lớp mẫu giáo. Quỳnh kể là Quỳnh tự tìm ra lớp đấy và Quỳnh tự đi đến lớp học. Quỳnh độc lập thật! Còn mình đến lớp đó là lần thứ 2 rồi, vì anh mình, cũng là chủ nhiệm lớp, bảo là mình học chưa có giỏi, nên cần học lại để hiểu thật kĩ hơn. Đúng là bắt nạt trẻ con mà! Mới mẫu giáo thôi mà bắt người ta học đi học lại, 6 tuổi rồi mà vẫn chưa được vào lớp 1, vẫn cứ phải học lớp mẫu giáo hoài!
Trong suốt cả học kì, mình và Quỳnh chả biết nhau là ai cả. Chính xác thì mình đã 6 tuổi mà vẫn phải học mẫu giáo, nên mình sẽ có những quan sát ngấm ngầm hơn các bạn học đúng tuổi như Quỳnh. Nhưng mà các cậu ạ, mặt mình thì vẫn trẻ lắm, thế nên chẳng ai trong lớp, trong đó có Quỳnh, nghĩ là mình đã 6 tuổi cả. Thế cũng được, mình đỡ ngại hơn khi đi học lại, ông anh mình cũng chẳng đả động gì.
Quay lại chuyện đi học, suốt cả năm học đó, mình và Quỳnh chẳng một lần nói chuyện với nhau ngoài đời. Mình thì rất hay để ý, nhất là con gái, cứ đứa nào mà mình thấy xinh hơn, ấn tượng hơn và cá tính hơn mình là mình để ý hết. Mình không thích con gái, và mình lại càng không thích những bạn gái nào hơn mình cả. Ừ, mình thỉnh thoảng cũng thấy mình cứ xấu tính thế nào ý. Nhưng mà đừng vội nghĩ là mình xấu tính, mình tốt tính lắm đó, đọc đoạn sau sẽ rõ.
Thế là mình có để ý đến Quỳnh. Hình như, trong lớp có mỗi bạn này mặc váy mà lại đội mũ. Ơ, lạ nhỉ, tại sao rõ ràng là mặc váy mà lại tóc ngắn ơi là ngắn như con trai ý. Mà bạn này nhìn mặt cũng xinh xắn đáng yêu lắm chứ không phải là một bạn con trai nhưng mặc váy đâu. Thấy lạ lạ, muốn bắt chuyện mà khổ nỗi anh mình nghiêm khắc lắm, trong lớp không được nói chuyện riêng với nhau đâu, phải tập trung nghe giảng bài. Mà mình cũng sợ là nếu mình không ngoan thì anh lại bắt mình học tiếp lớp mẫu giáo mất! Thế là một đứa đầu sông, một đứa cuối sông, chẳng nói chuyện được gì với nhau cả các cậu ạ. Mà các cậu cũng biết rồi đó, dù lớn tuổi hơn các bạn đó, nhưng Chi vẫn là Chi 6 tuổi thôi mà, không nói chuyện luôn thì làm sao mà nhớ được đây là bạn nào, dù có ấn tượng, phải không? Thế là Vương Quỳnh bị bỏ vào ngăn "lãng quên tạm thời" trong trí não của Chi luôn.
Một thời gian sau, bỗng dưng thấy cô nuôi của lớp này (cũng là chị mình, chuyên chăm sóc mọi thứ và giúp anh mình trong việc giảng dạy), có nói cái gì đó với 1 bạn nhỏ, bảo là cũng có cái này có cái kia. Nghe đoạn có cái này có cái kia, mình thấy giống mình quá, sẵn đang ngồi cạnh chị, mình thì trẻ con, háo hức muốn kết đồng minh với những người có cái gì giống giống mình, hồn nhiên lân la ra nói chuyện với bạn nhỏ đó. Hức, bạn ý bơ đẹp mình cơ! Lúc ý biết mình vừa bị Vương Quỳnh bơ, nhưng mà mình không biết đấy chính là bạn gái mà mình ấn tượng ngay hôm đầu tiên vào lớp. Tức! "Xì, chị đã cố tình bắt chuyện rồi mà lại còn làm thinh không thèm nói chuyện lại à? Đồ kiêu căng, ứ thèm nữa, kệ!". Nghĩ vậy, mình chổng mông bò ra chỗ khác chơi, chứ cũng chẳng thèm đứng dậy chạy lon ton ra chỗ khác.
Sau sự kiện đó một thời gian (đủ lâu để quên cơn tức, nhưng đủ ngắn để khi nhắc lại thì vẫn nhớ đến cái tên "Vương Quỳnh"), anh mình (chính là chủ nhiệm lớp ý) lấy ví dụ gì đó và có nhắc đến cả mình lẫn cả bạn Quỳnh. À, hóa ra là giống nhau thật chứ không phải mình nhận bừa mà bị bạn ý ngó lơ. Thế đấy! Phải đến khi anh mình nói là giống nhau đấy thì mới chịu bắt chuyện với mình. Lúc đầu mình cũng vênh mặt lên dỗi, bảo là hôm trước bắt chuyện mà bị ngó lơ nhé. Sau đó thì... không còn sau đó nữa... Đùa đấy! Rõ ràng anh mình là người bắt đầu câu chuyện, nhưng đứa nói nhiều nhất, chiếm spotlight lại là 2 đứa mình. Nói chuyện một cách lịch sự, nói chuyện một cách dài dòng, nói chuyện từ trên trời đến dưới biển, nói không ngừng nghỉ, nói không kiểm soát! Thật đáng sợ! Anh mình về sau có kéo riêng mình ra rồi bảo: "2 đứa nói gì mà nói lắm thế, nhức đầu quá!". Lêu lêu, ai bảo tự nhiên thừa nhận rồi để 2 đứa có cớ nói chuyện với nhau cơ, lêu lêu, cho chết, lêu lêu, đồ bắt nạt trẻ con!
Thế là từ đó, mình với Vương Quỳnh nói chuyện với nhau nhiều hơn. Thời buổi công nghệ, bố mẹ lại chiều con, nên chẳng có gì sai khi mà mình với Quỳnh chát chít với nhau suốt trên mạng. Chúng mình nói chuyện với nhau vui lắm, từ chuyện hôm nay ăn gì đến chuyện hôm nay mặc gì, từ chuyện hôm nay mấy giờ dậy đến chuyện hôm nay mấy giờ ngủ. Chúng mình còn ôn bài với nhau nữa cơ. Tất nhiên, vì mình là Chi 6 tuổi và anh mình vẫn chưa cho mình tốt nghiệp mẫu giáo, nên Quỳnh hỏi gì mình cũng đều giải đáp hết. Vui lắm, Quỳnh hỏi, mình cũng nhớ lại kiến thức và cũng có những góc nhìn khác hơn. Mình lúc đó đã nghĩ, giỏi thế này rồi chắc là anh mình sẽ cho mình tốt nghiệp thôi mà (thế nhưng đến bây giờ thì mình biết là chưa chắc mình nghĩ đúng rồi).
Quỳnh dẫn mình đi chơi, mình dẫn Quỳnh đi ăn kem |
Quỳnh nói chuyện hay lắm. Có đôi lúc, mình thấy Quỳnh nói chuyện thật là trẻ con, đúng là đồ học sinh mẫu giáo (à, mình vẫn là học sinh mẫu giáo thôi, nhưng mà mình 6 tuổi rồi nên là mình sẽ chững chạc hơn chứ nhỉ). Lại có lúc, mình thấy Quỳnh nói chuyện thật là lắm triết lý chẳng hiểu gì cả. Chi 6 tuổi khó dung nạp nổi nhiều thứ triết lý xa vời lắm. Thực ra thì, Chi 6 tuổi hiểu hết đó, nhưng mà cuộc sống gặp quá nhiều triết lý từ bố mẹ, thầy cô rồi, thế nên những cuộc nói chuyện của những đứa trẻ mới chỉ học mẫu giáo, chỉ nên trong sáng, đáng yêu và dễ thương hết nấc thôi.
Mình đã nghĩ "Quỳnh thật là trẻ con, cứ 6 tuổi đi rồi sẽ biết 6 tuổi phải nghĩ nhiều như thế nào! Đi học lớp 1 là sẽ học theo kiểu mới, cô nuôi không cưng nựng như chị đâu, sẽ phải giúp đỡ cô, suy nghĩ này kia nhiều hơn, bài tập khó hơn, đối mặt với nhiều vấn đề nan giải hơn, bạn bè cũng phức tạp hơn, chứ chẳng thể đơn giản như vậy đâu! Đúng là đồ mẫu giáo, xí!". Mình nghĩ thế thật. Thế nhưng mà...
Đúng thế, thế nhưng mà có đôi khi, chính cái sự trẻ con, hồn nhiên, ngây thơ và thẳng thắn của Quỳnh lại khiến mọi thứ trở nên dễ dàng, nhẹ nhàng hơn. Cuộc sống của Chi 6 tuổi, có khi sẽ phải cần những gia vị thẳng thắn trẻ con bộc trực mà Quỳnh đang nghĩ. À, Quỳnh trông thế thôi, chứ cũng bình tĩnh và xịn lắm, có đôi khi còn bình tĩnh hơn mình nhiều ý. Hóa ra, Quỳnh cũng có những nét chững chạc như vậy.
Để kể về Vương Quỳnh, chắc chắn gói trong từng này câu chữ là không thể nào đầy đủ được. Thế nên, khi đang ngồi nhớ và nghĩ về Quỳnh như thế này, mình đã nghĩ, hay là viết hẳn thành những câu chuyện về Vương Quỳnh đi, cũng hay mà. Thế nên, câu chuyện hôm nay dừng lại tại đây, chương một của truyện-không-ngắn "Vương Quỳnh" dừng lại ở đây. Đến thời điểm hiện tại, chắc hẳn các cậu cũng đã mường tượng qua qua là cuộc đời của Chi 6 tuổi đã có sự xuất hiện của một bạn gái tên là Vương Quỳnh rồi chứ?
Chương 2 không biết bao giờ ra, vì bây giờ đến giờ Chi 6 tuổi phải uống sữa, học nốt một ít rồi lên giường đi ngủ rồi. Mẹ bảo là trẻ con thức khuya quá thì sẽ không cao lên được. Chi thì muốn mình cao cơ!
#27.07.2018 - 21h00