Chuyện 1
Có nên bắt ép bản thân thay đổi sở thích chỉ vì ai đó, khi tình cảm cũng chả đủ lớn hay không?
Không nhé!
"Chúng mình sẽ cùng giống nhau ở 1 vài đoạn sở thích nào đó, sẽ tâm ý tương đồng ở một vài quan điểm nào đó, không có nghĩa là vì thích anh mà em cố ép mình theo hết tất cả các sở thích của anh và thay đổi sở thích của em. Và cũng chẳng có nghĩa em phải thể hiện bản thân theo cái kiểu mà anh thích mà quên mất con người của em. Vì thế em đâu còn là em nữa đâu, em là công chúa thì em cứ là công chúa thôi, sao cứ phải biến thành bà hoàng mà làm gì. Em trở thành một công chúa xịn xò là được rồi. Mà, em cũng nào đâu có thích anh thật đâu, đúng không" - #trichodaudo
Chuyện 2
"Chị nói vậy em có tổn thương không?"
"Em có chứ, nhưng mà không sao đâu, em hiểu mà"
Bình thường chắc sẽ giấu nhẹm cái sự tổn thương của mình đi rồi, nhưng mà hôm qua chẳng che nổi, cảm xúc lúc đó thực sự giống như vạn tiễn xuyên tim vậy. Đau, nhói, không che nổi cảm xúc mà phải trả lời "em có chứ". Nhưng em hiểu là thật.
Sau cuộc nói chuyện đó, em thu mình lại, cuộn tròn, cảm thấy thật là đau trong tim. Dù đã biết rằng kiểu gì cũng sẽ có ngày này, kiểu gì ngày này cũng đến, nhưng sao sự thật lại có thể phũ phàng và đau nhói đến tận như thế nhỉ. Em sẽ phải giấu nhẹm cảm xúc của mình đi, em sẽ phải luôn ổn, luôn cười. Em sẽ không được buồn man mác, âu sầu như cái cách em vẫn làm để có thể chống chọi với mọi thứ không ổn ngoài kia nữa. Thực sự là em có cảm giác vậy đó. Nhưng rồi sao? Em hiểu là mình sẽ phải giữ hình tượng mà, nuốt cảm xúc của mình vào bên trong, hoặc là vứt qua một chỗ nào đó khác. Cảm giác của ngày hôm qua, nó chính xác là cảm giác chối bỏ bản thân, tự mình ép mình thành một con người khác. Em sẽ luôn cười, em sẽ luôn vui, em là đứa không biết buồn, một cô gái thật nhiều năng lượng.
Em bấm ngón tay để giữ lại bình tĩnh, em hít thở đều để bình tĩnh, em nhắm nghiền mắt, em cố ngủ.Rồi em nằm mơ... Em mơ rằng mình sẽ lại được bung lụa cảm xúc như thế nào, rằng trong một vũ trụ khác, em sẽ thoải mái hơn như thế nào, sẽ không phải đè nén cảm xúc của mình như thế nào. Giấc mơ đẹp quá, thật đẹp mà.
Đã từng có nhiều lần, em cố nhắm mắt để mơ thêm một lúc, ngủ thêm một chút, không phải vì em thiếu ngủ hay thèm ngủ. Chỉ vì, giấc mơ kia đẹp quá, em chẳng còn muốn thức dậy làm gì nữa. Thế đó, những giấc mơ, dù có mang tính chất ác mộng đến như thế nào, đôi khi em vẫn thấy nó đẹp hơn cuộc sống này nhiều quá.
Em hiểu, em hiểu mà, em sẽ không như vậy nữa mà, có cần thiết phải nói lại, xoáy sâu, làm em hoang mang và lo sợ đến mức như vậy không? Chắc là sẽ không cần đến mức như vậy chứ?
Không sao, em vẫn ổn, em hiểu mà. Em vẫn ổn. Rất ổn. Sẽ ổn.
Hoặc không.
Sợ em chưa? Em cũng thấy sợ em rồi... Em thật sự đáng sợ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét