Thứ Năm, 12 tháng 7, 2018

#Diary 12.07.2018

Này nhật kí!

Hôm nay mình buồn.
Buồn thực sự luôn.
Như con chuồn chuồn.

Thế nào nhỉ...

Cứ đến công ty mà như người vô hình, không nói chuyện được với ai, không hiểu mọi người đang nói đến câu chuyện gì, chỉ có cắm mặt vào làm việc riêng, nghe nhạc, đợi file.... làm bản thân cảm thấy thật là mệt mỏi và vô dụng. Nhưng sao tránh được, sắp nghỉ mà. Hầy, mặt dày cười tươi chào hỏi mọi người như chẳng có gì xảy ra, tự đi bắt chuyện với tất cả, cứ tưng tửng như chẳng có chuyện gì cả...

Sáng đi học Phân Tâm, phát hiện ra bản thân thủng lỗ chỗ, chỗ to chỗ nhỏ, thiếu hụt trầm trọng đủ mọi cảm giác, mọi giá trị. Hoá ra cái cảm giác về anh như vậy, là do như vậy. Là do em tự huyễn tưởng, đã thế lại còn huyễn tưởng quá nhanh nhảy vèo 2 bước đầu trong cái chớp mắt để đến bước thực tại. Em đủ lý trí để biết anh không phải người em cần, càng lún sâu vào đoạn tình cảm này chỉ càng làm em thêm phần thủng lỗ chỗ mà thôi. Chẳng được gì, chỉ thấy hại. Em buồn chứ. Buồn vì ảo tưởng của mình, buồn vì lý trí quá thực tế của em... Em buồn vì tất cả.

Chiều đến, tim em lại càng nhói đau vì câu chuyện đó, về anh, về nhiều thứ khác mà em cảm nhận được. Nhưng em buồn rồi sao? Rồi anh có biết? Anh có quan tâm hay có để ý gì đâu cơ chứ! À, em vẫn hay tự ngược như thế, đấy là nhu cầu rồi, em cần phải tự ngược đến tận cùng, chạm đáy thì em mới buông được. Này anh, anh có người yêu đi, anh ở trong mối quan hệ yêu đương với ai đó đi, để em buông tay được. Đơn giản thế thôi mà, không được sao?

Em cũng không buồn lắm, không nhói lắm, chắc do quá quen với cảm giác này rồi. Em đã định viết về những lỗ chỗ khó lấp trong tâm hồn em, nhưng thôi, cảm xúc trôi tuột, em chẳng còn cảm xúc gì nữa. Em đóng chặt cửa trái tim mình rồi. Các chị bảo, đóng hờ hững thôi để người khác còn đạp cửa xông vào. Không, em đóng chặt, ai có bản lĩnh thì lao vào mà mở.

Viết cho những ngày cảm xúc man mác nhưng lộn xộn.
Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét