Quỳnh ơi! Quỳnh đi đâu thế?
Chi 6 tuổi và đang tập viết lại tiếp tục viết đây. Thực ra, Chi 6 tuổi đang tự đặt ra những thử thách hay ho cho bản thân, như kiểu từ bây giờ cho đến trước sinh nhật năm nay, sẽ viết cho đủ 26 bài trên chốn văn chương này chẳng hạn. Tất nhiên, có rất nhiều chủ đề có thể viết được, và cũng có rất nhiều người đang đợi chờ ở ngoài kia để bạn Chi 6 tuổi viết cho vài dòng (trả nợ). Cơ mà chả hiểu sao, bạn Chi 6 tuổi hôm nay muốn viết nốt mấy dòng cho bạn Quỳnh (vẫn không biết bạn Quỳnh mấy tuổi)
Đây sẽ là chương truyện không có một chú ảnh nào, vì bạn Chi 6 tuổi đang lười tìm ảnh quá. Viết được một chút mất đâu đó khoảng 30 phút thôi, còn tìm được ảnh phù hợp thì chắc mất hơn tiếng quá. Mà Chi 6 tuổi lại đang lười quá, bạn Chi 6 tuổi không muốn đau đầu nghĩ nhiều nữa, vì nghĩ nhiều là sẽ lại đau dạ dày. Mệt lắm huhu! Thế nên, lần này xịn hơn, thả nhẹ một chú clip nhạc ngôn tình rất hay tặng bạn Quỳnh. Nó chắc chắn hay bởi vì trong clip có trai đẹp, trai đẹp đấy, không chỉ 1 mà có hẳn 2 anh trai đẹp ahihi.
Quỳnh! Vương Quỳnh! Đúng là chẳng có thể tóm tắt vào một chương truyện để nói về Quỳnh được. Thôi cũng chẳng muốn nói về Quỳnh nữa đâu.
Thực ra, ngày từ lần đầu bạn Quỳnh inbox nói chuyện với bạn Chi 6 tuổi, vào một buổi sáng chủ nhật, thì bạn Chi đã biết bạn Quỳnh ngửi ra cái gì và định hỏi bạn Chi cái gì rồi. Suy cho cùng, bạn Chi dù mới chỉ 6 tuổi cũng vẫn vô cùng nhạy cảm và đánh hơi mọi chuyện rất giỏi. Trời phú cho bạn Chi (dù mới chỉ 6 tuổi) một chiếc mũi rất thính, có thể qua câu từ mà nhận ra vấn đề, định hướng đúng drama. Cái này thì không thể trả lời được là vì sao lại thế đâu bạn Quỳnh ạ, nên mấy lần bạn Quỳnh hỏi là "Này bà thông gia sao bà biết vậy?", bạn Chi chỉ có thể trả lời là "Ừ, cái gì mà tôi chả biết" mà thôi. Chứ nếu giải thích ra, thì sẽ là "Vì tôi có venus Bọ Cạp rất xịn và không bị ảnh hưởng bởi la hầu" đấy.
Mà lan man một chút, bạn Quỳnh nhé, bạn là bạn không có combo tam đại tạo T-square như tớ đâu nhé. Chỉ là nếu nhìn qua thì có vẻ như là tạo góc thôi, chứ chính xác là không có đâu nhé. Trước giờ tớ mới gặp mỗi mình tớ có chiếc T-square tạo bởi tam đại (Sun - Moon - AC) thôi đấy (đến cả anh tớ cũng không phải là AC SoT như chúng ta vẫn nghĩ đâu, đó là một câu chuyện bóc phốt rất dài nhưng tớ sẽ không nói cho cậu đâu Quỳnh ạ). Thế nên đời cậu vẫn vui vẻ lắm, hãy cứ lạc quan và trẻ con như Mặt trời Bạch Dương mà cậu vẫn thế nhé.
Quỳnh ạ, cậu biết không, với đầu óc của một đứa 6 tuổi như tớ, thì tớ thấy cậu rất là dũng cảm đấy! Mặc dù sự dũng cảm của cậu có vài phần ngu ngốc, vài phần tự làm tổn thương bản thân, và đặc biệt là vài phần làm phiền người khác. Nhưng mà, chung quy lại thì cậu vẫn thật là dũng cảm. Chắc đây là chuyện cậu cần trải qua, bài học mà cậu cần phải học. Với cả, Bạch Dương mà, làm sao mà bắt nó dừng khi nó chưa muốn dừng được chứ, bắt nó dừng thì chỉ tự làm tổn hại bản thân mình thôi. Tớ nhớ, đã từng rất nhiều lần tớ cố tình xát muối vào người cậu, để cậu tỉnh hẳn ra. Nhưng cậu thì không tỉnh, mà tớ cũng mua bực vào người. Thôi thì tớ xin lỗi, hồi đó Cự Giải trong tớ bảo là không thể để ông thông gia của mình chịu tổn thương được, bản năng mẫu tử khi thấy người thân bị đau của tớ trỗi dậy, không kìm chế được nên đã hành động như vậy. Ngàn lần xin lỗi cậu, nhưng nếu chuyện này có một lần nữa xảy ra, thì tớ vẫn sẽ làm như vậy thôi cậu Vương Quỳnh ạ.
Quỳnh ạ, cậu biết không, chẳng có mấy ai dám dũng cảm đối mặt với tình yêu như cậu đâu, dù biết trước rằng mọi chuyện sẽ như thế nào, mọi chuyện sẽ xảy ra làm sao, kết quả nó khiến cậu đau đớn như thế nào, cậu vẫn làm. Tớ chẳng nhớ cậu đã nói những gì với tớ nữa, tớ chỉ nhớ rằng, có những điều cậu nói nó cứ ngấm dần ngấm dần vào tớ, khiến bản thân tớ đến bây giờ cũng biết cách dũng cảm là như thế nào. Cám ơn cậu nhiều lắm, vì đã cho tớ hiểu năng lượng Bạch Dương nó là như thế nào. Đỉnh nhà 10 Bạch Dương, thì cậu biết là "dũng cảm" là một từ vô cùng khó để biến thành hiện thực với tớ rồi đó.
Chuyện của cậu, nhiều người biết lắm, chẳng phải do tớ hay ai nói đâu. Cộng đồng này toàn những người học nhiều hơn 1 môn chiêm tinh, nên cậu phải biết là mấy thứ huyền học mà tiêm vào người rồi, thì khả năng đánh hơi dù không nhạy cũng sẽ tự động tăng lên vài bậc... Như tớ là tự luyện tập và dùng vốn tự có của bản thân chứ cũng chẳng đi học gì mấy, chứ các chị khác thì... ui... phát hiện ra cậu có vấn đề về tình cảm từ lâu rồi... Cơ mà mọi người không nói thôi. Cũng may, Vương Quỳnh của tớ cũng là một em bé mẫu giáo tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất biết suy nghĩ. Cậu biết là lúc nào nên dừng, lúc nào nên thôi không kể nữa, âu cũng là may quá, may mà cậu chơi với tớ nên tớ lây được sang cho cậu một chút nhạy cảm.
Thế nên, Vương Quỳnh của tớ ạ, cậu thực sự rất ngốc nghếch, nhưng lại đầy dũng cảm và chân thành ở trong đó. Tớ thấy cậu nghiêm túc, như vậy là tớ thấy thích lắm rồi ý.
Dạo này tớ với cậu chẳng còn nói chuyện nhiều với nhau nữa, căn bản do anh tớ đã không cho tớ đi học mẫu giáo nữa rồi (anh tớ chảnh chó bày đặt dỗi tớ chứ), nên tớ cũng chẳng tha thiết gì đến lớp mẫu giáo nữa. Và dần dần cũng chẳng còn nói chuyện với cậu nữa, căn bản tại cậu cũng bận cơ lêu lêu. Nhưng dù không còn nói chuyện nhiều với nhau nữa, tớ vẫn luôn muốn cho cậu biết là tớ vẫn quý cậu lắm. Chúng mình vẫn còn nợ nhau 1 buổi lê la ăn vặt ở gần nhà cậu đấy, tớ không quên đâu. Nhưng mà phải đợi tớ hết đau dạ dày đã, với cả xin bố mẹ đã nhé (vì tớ mới 6 tuổi thôi mà), rồi tớ với cậu đi ăn nhé ;)
Thế đã, hết chữ rồi, tạm hết chương 2 ở đây. Tớ nghĩ là đây chưa phải chương cuối của bộ truyện không ngắn "Vương Quỳnh!" này. Và vì thế, tớ không để đây là chương cuối.
#12.12.2018 - 20h06
0 nhận xét:
Đăng nhận xét